Rồi chẳng mấy chốc ngày Louis phải rời đi cũng đến. Đó là vào một buổi hoàng hôn lộng gió, ở cổng Nam của học viện xe ngựa đã chờ sẵn, tiễn anh cũng chẳng có mấy người. Dù đã chuẩn bị kỹ tâm lý nhưng đến lúc tạm biệt gương mặt Claira vẫn bần thần. Tâm trạng nó có vẻ xấu hơn nhiều lúc đồng ý cho Louis đi.
- Đừng làm vẻ ấy, em thế anh đi làm sao được!
Xoa nhẹ đầu cô bé Louis bảo.
- Đến nơi nhất định anh sẽ viết nhiều thư cho em.
Claira vẫn ỉu xỉu.
- Mỗi ngày một bức nhé, được không?
-... Hai bức. – Claira lụng bụng. – Không thì ba đi!
- Rảnh là viết được không?
- Anh không được chơi nhiều với mấy con cáo...
- Rồi, không chơi.
- Không được bế tụi nó đâu!
- Em nghĩ gì vậy?
- Không được khen con cáo nào xinh, không được để tụi nó tơ tưởng về mình!
- Được được, anh chỉ thấy mỗi em xinh nhất thôi!
- Nhưng anh vẫn quá đẹp trai.
- Vậy để anh che mặt lại.
-...
- Vậy em đã an tâm chưa?
- Em vẫn không muốn anh đi!
Sau một hồi cuối cùng, Claira nhào tới ôm chặt lấy Louis, gương mặt cô bé như sắp khóc đến nơi.
- Giờ từ chối kịp không anh? Mình không cưới luôn nữa, anh đừng đi nữa được không?
- Không! – Lần này Louis có vẻ rất cương quyết, dù cho anh vẫn mỉm cười.
– Anh muốn cưới em, Claira ạ. Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-cua-than/3230483/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.