Sau khi tiễn mọi người đi Gabriel và Luca quay trở lại nhà gỗ, hai đứa ngồi xuống hai chiếc ghế gần nhau của bàn tròn. Cho đến khi ấy Luca vẫn chưa hết ngơ ngác làm Gabriel không đừng được phải lay cô bạn mình.
- Cậu làm sao thế? Được gặp thánh tối cao vui quá hả?
- Hở?
Luca cứ như vừa tỉnh mộng, nó thẫn thờ một chút rồi lắc lắc đầu. Rồi nghĩ sao vài giây sau nó lại gật đầu.
- Là sao? – Gabriel bật cười, nó xoa đầu cô bạn. - Thánh Fly khác xa tưởng tượng của cậu phải không? Từ trước đó tớ đã bảo cậu rồi mà.
- Cũng hơi hơi... - Luca ngần ngừ một chút, đúng là so với những gì được miêu tả trong sách cùng với những gì nó tưởng tượng thì người chẳng giống chút nào nhưng mà... - Thực ra tớ thấy là mình tự nhầm tưởng, dù sao gặp người rồi tớ vẫn thấy người giống thánh tối cao.
- Ừ thì vì người là thánh tối cao mà. – Đây là điều đương nhiên - Cậu thấy vậy là tốt rồi, hơn tớ tưởng đấy. Đã thế sao còn ngơ ngác? Nghĩ gì vậy?
- Cũng không có gì...
- Mặt cậu viết rõ rành rành là có tâm sự, còn chối! Cậu nghĩ giấu nổi tớ - Gabriel cốc đầu Luca một cái. - Đến Zaza nó còn giấu giỏi hơn cậu.
Luca xoa xoa chỗ vừa bị cốc, nó chau mắt nhìn xuống cục bông vằn đang cuộn mình tròn xoe trong lòng Gabriel nhủ thầm, mình mà lại không bằng nó? Vô lý!
- Đang nghĩ sao người không muốn tự mình tặng quà cho cậu? Đang nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-cua-than/106314/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.