Sau khi tổ chức triển lãm tranh tại Sài Gòn, Lam Lan cùng Hoàng Việt đưa hai đứa nhỏ ra Hải Phòng thăm ba. Đã sáu năm rồi hai cha con không gặp nhau, dù đã nghe Hoàng Việt nói về tình hình gia đình sau khi cô qua Pháp, nhưng Lam Lan cũng chưa từng liên lạc với ba. Cô muốn có cuộc sống riêng của mình.
Đây là lần đầu tiên Lam Lan gặp ông bà nội, trong lòng có chút không thoải mái. Năm đó nếu không phải do bà nội ép ba thì liệu hai mẹ con cô có phải sống một cuộc sống như vậy không?
Bước tới cổng, tiếng nhạc du dương từ trong vườn vọng tới. Là bài hát mà mẹ vẫn hay du cô ngủ những ngày còn nhỏ: “ Vườn xưa”
"Ngoài hiên vắng giọt thầm cuối đông.
Trời chợt nắng vườn đầy lá non.
Người lên tiếng hỏi người có không
Người đi vắng về nơi bế bồng.
Đừng phai nhé một tấm lòng son,
Thuyền nào đã chở mất thuyền quyên
Với những thuyền buồm lớp lớp ra sông.
Xin có lời mừng giữa ly rượu nồng."
Có lẽ, tình yêu ba mẹ dành cho nhau chưa bao giờ là quá khứ. Một bài hát nghe suốt một đời, cảnh còn nhưng người xưa đã mất….
Điều gì của quá khứ thì cứ để quá khứ nắm giữ đi. Lam Lan thở nhẹ một hơi, khẽ mỉm cười. Hoàng Việt nhận thấy sự thay đổi của cô, có lẽ cô đã buông xuống được chuyện cũ. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô khích lệ:
- Chúng ta vào đi thôi.
- Ừm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-cua-em/2214734/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.