“Tần Tiểu Phỉ, anh yêu em. Muốn cầu xin em ở bên cạnh anh đến già, em đồng ý không?”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng, lòng đầy thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của cô.
“Anh mua nhẫn khi nào vậy?”
“Trên đường từ Xu-đan đến Hong Kong, anh chạy đến Nam Phi một chuyến.”
“Mấy ca-ra?”
“Ba ca-ra.”
“Độ tinh khiết thì sao?”
“Tốt nhất.”
“Anh lấy đâu ra nhiều tiền như thế?”
“Toàn bộ tiền để giành.”
“Vậy sau này sống kiểu nào?”
“Em nuôi anh.”
“Nhưng…” Tần Phỉ hỏi hết câu này đến câu khác.
Hành Tri Chỉ hơi sụp đổ, buộc phải cắt ngang câu hỏi của cô: “Em yêu à, em còn chưa nói em đồng ý đó!”
“Em…”
Hành Tri Chỉ trở nên căng thẳng theo chữ “em”, nhưng thứ anh nhận được là: “Em căng thẳng.”
Hóa ra, cũng có chuyện khiến Tần Phỉ căng thẳng.
Hành Tri Chỉ dở khóc dở cười, cũng không đợi cô nói đồng ý mà trực tiếp kéo tay cô, đeo nhẫn lên ngón tay áp út của cô, vô lại nói: “Anh coi như em đồng ý rồi.” Anh cũng không đứng dậy, duy trì tư thế quỳ đó ôm lấy cô.
Tần Phỉ nhìn chiếc nhẫn trên tay, có cảm giác không chân thực. Đầu óc cô trống rỗng nhưng lòng nặng trĩu. Cô nhìn trong giây lát, đột nhiên mũi cay xè.
Hóa ra hạnh phúc thật sự sẽ khiến bạn phải khóc.
“Đồ ngốc, đây là buổi cầu hôn không lãng mạn nhất mà em từng thấy.”
“Nhưng em vẫn đồng ý rồi.”
Hành Tri Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-cua-em-cung-em-tai/3569819/chuong-47.html