Hơi nước nghi ngút trong phòng tắm, người đứng dưới vòi sen im lặng nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh của cô khiến anh chột dạ. Cô khẽ cười và hỏi: “Sao thế? Còn muốn làm một trận tạm biệt à?”
Hành Tri Chỉ bước từng bước lên trước, đè cô vào tường, tiện tay tắt vòi sen đi. Sự yên tĩnh đột ngột khiến hơi thở của hai người trở nên rõ rệt, vành mắt Hành Tri Chỉ đỏ bừng, giọng điệu khẩn cầu: “Đừng cười như vậy với anh.”
“Anh quản nhiều thật đó… Ưm…” Lời chế nhạo của cô bị anh bịt kín, nụ hôn của anh vẫn non nớt, nôn nóng níu giữ nhưng không thể làm gì được. Tần Phỉ cảm nhận được tâm ý của anh, nhưng vẫn không kìm được sự tức giận. Mắt cô gượng gạo, đầu mũi cay xè, cô giận anh, nhưng cô càng giận bản thân mình hơn.
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, làm Hành Tri Chỉ bừng tỉnh trong tâm tư hỗn loạn,
Tay anh run lên: “Em đừng khóc, xin em đó, đừng khóc.”
Tần Phỉ đẩy mạnh anh, nhấc tay đánh một cái “bốp” khiến hai người đều hơi ngỡ ngàng: “Anh quản được à? Bây giờ anh là gì của em?” Cô gắng gượng, mắng người.
Còn mắng được là tốt rồi, Hành Tri Chỉ sợ nhất là dáng vẻ bất cần của cô. Anh xoay mặt sang phải: “Tát thêm một cái nữa?”
“Anh tưởng em không dám à.” Tần Phỉ không chút khách sáo, đánh xuống.
Hai bên má của Hành Tri Chỉ đã in dấu tay, đau đến tê cứng, nhưng anh lại bật cười hệt như kẻ điên: “Tần Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-cua-em-cung-em-tai/3569807/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.