“Gâu gâu gâu…”
“Meo… Không phải gâu. Học theo chị nào, meo meo…”
Ăn sáng xong, Nha Nha lại bắt đầu huấn luyện Meo Một Tiếng học tiếng mèo kêu. Sự cố chấp đó khiến Tần Phỉ ngây ngốc, không kìm được mà xin dùm bé chân ngắn đáng thương: “Nó là chó con, không thể kêu tiếng mèo đâu.”
Người lớn Nha Nha nói: “Mẹ em nói rồi, học tập một môn ngoại ngữ rất quan trọng. Nha Nha đã bắt đầu học tiếng Anh rồi, Meo Một Tiếng cũng phải học.”
“Vậy sao em không dạy nó tiếng Anh, mà cứ phải dạy tiếng mèo?”
“Bởi vì nó là động vật mà.” Nha Nha kiên nhẫn giải thích: “Nha Nha là người, cho nên học ngôn ngữ của loài người. Meo Một Tiếng là động vật, cho nên phải học ngôn ngữ của động vật.”
Lý do này… cô cho một trăm điểm.
Tần Phỉ đồng cảm nhìn bé chân ngắn, im lặng ngậm miệng lại, không làm phiền buổi học ngoại ngữ của một người một chó nữa. Hành Tri Chỉ dọn dẹp nhà bếp xong, ngồi xuống bên cạnh cô, chỉ về phía Nha Nha: “Lợi hại đúng không.”
Tần Phỉ gật đầu một cách tâm phục khẩu phục, cô rất ít khi tiếp xúc với con nít, hầu hết con nít cô gặp được trong công việc đều là những ngôi sao nhí trưởng thành sớm. Đám trẻ kiểu đó đáng yêu hơn Nha Nha tuy có vài phần cố ý, nhưng lại không làm người ta vừa ý bằng cô nhóc.
“Có cô bé ở nhà nhất định rất nhộn nhịp phải không?”
Hành Tri Chỉ thở dài: “Đâu chỉ nhộn nhịp, phải nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-cua-em-cung-em-tai/3569799/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.