Quyển 2: Số Ngẫu Nhiên Không Đổi
Một ngày đẹp trời.
Ánh nắng dịu nhẹ, nhiệt độ vừa phải, làn gió thoảng qua, một thời tiết thích hợp làm bất cứ chuyện gì.
Người đàn ông đứng dưới biển quảng cáo tuyên tuyền điện ảnh cực lớn bên ngoài khu trung tâm thương mại nghĩ.
Hắn lưng cao chân dài, không rõ tuổi tác, làn da lâu năm dưới ánh mặt trời, phơi nắng thành đen, phần khuỷu tay cùng đầu gối trên quần áo đang mặc đã bạc màu, hai tay ôm lấy ngực, rất rõ ràng, đây là một người đàn ông lao động chân tay, gia cảnh bình thường, trong túi không có một xu.
Người đàn ông khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều không có gì đặc biệt, tư duy cũng nghèo nàn như bề ngoài, hắn linh tinh lang tang, đầu thừa đuôi thẹo mà nghĩ:
Xem phim trước hay đi làm việc trước đây?
Phim này nhìn có vẻ hay lắm, nếu như đi làm việc trước, vậy sẽ không kịp đến xem mất.
Hay là xem phim trước đi? Hai tiếng là chiếu xong rồi.
Nhưng vật trong tay quá nặng, nếu không vẫn cứ nên làm việc trước thì hơn.
Hắn đưa ra quyết định, nhưng vẫn tiếc nuối bộ phim như cũ, ánh mắt cứ dán chặt vào lời tuyên truyền "Sánh ngang với "Memories of Murder" của Hàn quốc, càng đáng sợ hơn, càng ác độc hơn, một cuốn tự bạch của kẻ gϊếŧ người" trên biển quảng cáo một lúc lâu mới lưu luyến rời đi.
Hắn nhấc lên cái túi đựng bên chân, đi về khu chung cư xa hoa cách biển quảng cáo không xa.
Đầu tiên, hắn nhìn thấy bảo an đứng trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/983526/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.