Kỷ Tuân tỉnh dậy trong đêm đen.
Anh cảm thấy mình giống như đột nhiên tỉnh dậy sau phút chợp mắt ngắn ngủi, toàn thân đều đơ đẫn, ngơ ngác.
Cơ thể không quá đau đớn, nhưng lại có cảm giác tê dại rất mãnh liệt.
Tiêm thuốc tê hay thuốc giảm đau?
Anh nhìn lên trần nhà, trần nhà hình vòm, bên trên có hình vẽ thiên sứ chạy về phía đức mẹ, nhìn thấy đồ nội thất bằng gỗ cực kỳ sang trọng xung quanh mình, nhìn thấy những cửa sổ hình vòng cung khổng lồ, mặc dù cửa sổ đã bị rèm che lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài đang tối om.
Có vẻ không phải bệnh viện.
Anh thử tìm kiếm thứ gì đó gần mình hơn... Không quá tốn sức, anh chỉ hơi nghiêng đầu đã nhìn thấy người ngồi bên cạnh giường.
Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân ngả người vào ghế sô pha, rõ ràng đã vô cùng mỏi mệt, nhưng vẫn kiên trì ngồi đó gọi điện thoại, có vẻ cậu đã mệt đến mức hai tay đều không nhấc lên nổi, một tay đặt lên trên tay vịn chống đỡ thân thể, tay còn lại che miệng, mà điện thoại thì kẹp giữa tai và vai của cậu...
Khi ánh mắt anh chạm vào ánh mắt của Hoắc Nhiễm Nhân, đối phương hoàn toàn không thay đổi sắc mặt, nhưng dường như trong chớp mắt này, bầu không khí trong phòng đã trở nên thư thái hơn rất nhiều.
Sau đó Hoắc Nhiễm Nhân cúp điện thoại.
"Anh tỉnh rồi."
"... Ừm." Kỷ Tuân mơ hồ đáp lại.
Anh chầm chậm tìm về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203246/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.