Ba người trao đổi nhật ký trong tay, sau khi đọc xong thì đều chìm vào im lặng.
Ngoài cửa sổ vẫn là mưa gió.
Nhưng ngọn đèn sợi đốt vốn nên cố định trên trần nhà không biết là bởi vì mưa gió hay là bởi câu chuyện thật dài trong lòng bàn tay mà đã bắt đầu chập chờn không rõ, lập lòe không yên.
Cuối cùng, Kỷ Tuân lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Chử Hưng Phát...đổi tên thành Kỷ Hưng Phát, là ông nội của tôi."
Mạnh Phụ Sơn suy tư: "Lúc trước khi tôi trao đổi tình báo đồng dao giết người với cậu cũng không thấy cậu tỏ vẻ ngạc nhiên, xem ra cậu —— trước đây các cậu đã từng tìm hiểu chuyện này."
"Ừm... Còn nhớ lần cậu đến thành phố Cầm không? Lúc đó tôi đang giúp Hoắc đội phá án, người bị hại trong vụ án tên là Hồ Khôn, tên cũ là Lư Khôn, chính là người ghi chép phần nhật ký đầu tiên, mà ông ấy từng trùng hợp nói với chúng tôi về con thuyền này, hoặc là nói, Hoắc Tê Huỳnh. Mà Hoắc Tê Huỳnh là.."
"Là chị gái của mẹ tôi." Hoắc Nhiễm Nhân vẫn luôn không lên tiếng bỗng bình tĩnh bổ sung, "Con tàu này chính là tàu Định Ba đã bị chìm từ 40 năm trước, người sở hữu con tàu là ông nội tôi, Hoắc Thiện Uyên."
Đôi mắt Mạnh Phụ Sơn lóe lên tia sáng: "Trùng hợp thật đấy. Hai người vừa là con cháu của người có liên quan đến thảm án 40 năm trước vừa không hẹn mà cùng bước lên con thuyền này."
Kỷ Tuân lẩm bẩm nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203213/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.