Khi cảm giác khiếp sợ vượt qua một ngưỡng nhất định thì ít nhất trong khoảng thời gian mười mấy giây, não bộ sẽ không có cách nào phản ứng, cơ thể cũng không có cách nào hành động, chỉ có cảnh tượng mà hai mắt nhìn thấy là cố chấp gắn chặt vào võng mạc.
Khi hình ảnh trong võng mạc cuối cùng được não bộ giải mã, cảm giác khiếp sợ cũng được khôi phục.
Sau đó mọi người cùng lúc mất đi khả năng khống chế biểu cảm, mất đi khả năng kiểm soát tay chân, la hét thật to, gào khóc thật lớn, vẻ mặt nào, phản ứng nào cũng có, trong số các phản ứng hỗn loạn trong phòng, phản ứng của hai người đã thu hút sự chú ý của Mạnh Phụ Sơn.
Đó là hai ông chủ khác cùng làm lãnh đạo trong tổ chức với ông chủ Lâm, bọn họ là người đầu tiên phản ứng lại trong đám người khiếp sợ này, lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười vô cùng quái dị. Ông chủ Tưởng có sắc mặt màu gan lợn liên tục lùi về phía sau, run rẩy nói:
"Trời trong xanh, đất hoang vắng... Người ấy trở lại rồi, người ấy trở lại rồi!"
Mạnh Phụ Sơn chắp tay lại.
Hắn nhạy bén nhận ra hai người này đã có suy đoán nhất định đối với hung thủ của vụ án này, "Trời trong xanh, đất hoang vắng" nghe giống như một câu thần chú quỷ quái, "người ấy" là nam, là nữ, hay là thần linh?
Đột nhiên, Mạnh Phụ Sơn chuyển sang nhìn ban công dẫn đến boong thuyền trong phòng, ông chủ đeo mặt nạ bạc đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203172/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.