Điện thoại di động chợt rung lên.
Hoắc Nhiễm Nhân khẽ run rẩy, ánh mắt dán chặt vào màn hình, nhìn thấy cái tên quen thuộc hiển thị trên màn hình.
Kỷ Tuân gọi điện thoại tới.
Ngón tay cậu đang đặt lên màn hình, đặt ngay cạnh nút nhận, chỉ cần một cử động thật nhẹ là cậu có thể kết nối cuộc gọi này. Cậu cũng không có lý do gì mà không nhận cuộc gọi này cả.
Cậu chỉ sợ, điện thoại vừa kết nối, cậu sẽ theo thói quen mà trực tiếp tìm kiếm đáp án từ phía Kỷ Tuân.
Cậu luôn biểu hiện ra hoài nghi đối với Kỷ Tuân khi ở trước mặt anh. Nhưng nửa đêm tỉnh mộng, thứ mà cậu vĩnh viễn nhớ tới không phải là hoài nghi giống như đêm đen, mà là ánh sáng trong đêm đen, là ngọn đèn thuộc về mái ấm, là ngọn đèn đại biểu tin tưởng cùng an toàn.
Kỷ Tuân có thể thuyết phục cậu.
Đây là một chuyện rất hạnh phúc.
Cũng là một chuyện rất nguy hiểm.
Hoắc Nhiễm Nhân đặt điện thoại xuống, đi tới trước cửa sổ, cậu quay lưng vào trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, để trái tim mình lắng xuống trong đêm tối... Cho đến khi tiếng rung sau lưng dần dần nhỏ đi, thậm chí là biến mất, cậu mới trở lại bàn làm việc lần nữa, cậu liếc nhìn màn hình điện thoại, Kỷ Tuân không tiếp tục gọi đến, chỉ gửi tin nhắn cho cậu.
Hoắc Nhiễm Nhân nhanh chóng xem qua một lượt.
Tin nhắn nói về chuyện của gia đình cậu, về chị gái của mẹ cậu, Hoắc Tê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203156/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.