Trong công viên về đêm, ánh đèn mờ ảo dưới bóng cây đung đưa thấp thoáng lại càng thêm mờ ảo, trên khuôn mặt của những người đi tới đi lui cũng dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mù lờ mờ, nhìn không rõ mặt.
Địa điểm mà Kỷ Tuân cùng Hồ Nguyên hẹn gặp nhau nằm ngay bên bờ sông của công viên này.
Công viên về đêm vốn là một địa điểm nghỉ ngơi cách xa camera giám sát; bờ sông của công viên lại càng cách xa dòng người vô tình đi ngang qua.
Thời gian gặp mặt là 9h tối.
8h55, hai người đã đem theo dụng cụ câu cá ban đêm, chờ ở bên bờ.
Không đến mười phút, một người mặc quần áo thể thao rộng rãi, đầu đội mũ bóng chày đi tới từ đằng xa.
Khi bóng người không biết là nam hay nữ này đi đến gần, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân, loay hoay dụng cụ câu cá mà chính mình mang đến, hai người mới nhận ra Hồ Nguyên nhờ mùi thơm vừa mơ hồ vừa quen thuộc.
Xạ hương trắng.
Thoáng ngửi qua sẽ có mùi hương trầm ấm áp, sạch sẽ, khoan khoái từ sâu bên trong, mà ngửi lâu một chút sẽ phát hiện, trong cây hương trầm êm dịu đôi lúc cũng thoang thoảng hương thuốc cay đắng ngọt bùi, hương thuốc khiến cây hương trầm trở nên xuất chúng, cây hương trầm khiến hương thuốc trở nên dịu dàng.
Một mùi hương giữ lại tính chuyên nghiệp của nghề "pháp y", lại hòa tan sự lạnh lùng của nghề pháp y.
Một mùi hương vốn không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203128/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.