Xế chiều hôm đó, Kỷ Tuân nhìn thấy Trịnh Học Vọng trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát.
Một chọi một, Trịnh Học Vọng đối mặt với anh.
Không phù hợp với quy định của lực lượng cảnh sát, nhưng cũng không phải một buổi thẩm vấn chính thức, phía cảnh sát vẫn phải tìm thêm tư liệu để củng cố tội danh của Trịnh Học Vọng, như vậy mới có thể kết án rồi bàn giao cho cơ quan kiểm sát, xử lý phương diện tư pháp.
Chỉ là động cơ của Trịnh Học Vọng, thủ pháp của Trịnh Học Vọng, Kỷ Tuân đều đã có đáp án rõ ràng.
Vụ án liên quan đến Trần Gia Thụ cũng sẽ khép lại trong lòng anh.
Kỷ Tuân quan sát Trịnh Học Vọng trước khi chính thức dò hỏi.
Dường như ngày hôm qua, gã bác sĩ bị tạm giữ ở đồn cảnh sát do có hiềm nghi trọng đại này không được nghỉ ngơi tốt cho lắm, tóc tai hơi rối, sắc mặt uể oải, Kỷ Tuân còn chưa nói gì, hắn đã lên tiếng trước, lại thở dài một hơi, trông có vẻ rất thành khẩn: "Cảnh sát, tôi thừa nhận tôi đã lợi dụng đặc thù nghề nghiệp của mình để thực hiện một số hành vi vi phạm quy tắc, đối với những chuyện này, tôi đã nhận ra sai lầm đồng thời tự kiểm điểm sâu sắc. Nhưng thật sự tôi không giết người. Cảnh sát cứ lãng phí thời gian ở chỗ tôi sẽ không có ích lợi gì cả, tôi cho rằng người giết Trần Gia Thụ không phải ai khác, chính là người đã trộm mất hồ sơ bệnh án thật."
Hồ sơ bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203118/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.