Kỷ Tuân đã đi quanh phía sau cả một vòng, đi tới đằng sau của căn nhà trệt trong mục tiêu, anh đang lo lắng sao Hoắc Nhiễm Nhân chưa gửi tín hiệu, có nên trực tiếp trèo lên tường xem tình hình thế nào không thì đột nhiên nghe thấy một tiếng tra hỏi vô cùng vang dội:
"Cậu là ai?"
Giọng nói vang lên từ phía trước.
Hoắc Nhiễm Nhân cũng gặp phiền phức rồi.
Kỷ Tuân nhìn xung quanh thấy không có ai, anh kéo ống tay áo, bọc lấy lòng bàn tay, sau đó lui lại hai bước, nhắm ngay vị trí bị cành táo che khuất, lấy đà đạp lên tường, nhẹ nhàng bám vào đầu tường. Anh không vội vàng hành động, nhô nửa đầu ra trước, nhìn vào trong sân qua cành cây táo mới vừa thay sắc.
Anh vừa nhìn sang đã nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân.
Trước mặt Hoắc Nhiễm Nhân có một căn nhà trệt, cách đó ba bước có một bà lão lớn tuổi đang đứng bên tay trái của căn nhà.
Chỉ nhìn dáng vẻ của bà lão, còn có chút khó có thể tưởng tượng được tiếng hô vang dội tựa như giọng của người trung niên kia lại do bà lão này nói ra.
Chỉ thấy một bà lão mái tóc bạc phơ, dáng vẻ thấp lùn, vóc người mập mạp, làn da từng phơi sương dãi nắng đã chuyển sang màu nước tương nhàn nhạt, thoạt nhìn giống như một quả quýt đã phải chịu quá nhiều sương gió, khiến lớp vỏ trở nên nhăn nheo, héo úa.
Nhưng tươi mới, mọng nước có cái tốt của tươi mới, mọng nước; nhăn nheo, rắn chắc cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203109/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.