Hai người coi như hài lòng với sự thức thời của Hứa Tín Nhiên, hẹn rõ 10 giờ sáng ngày mai gặp nhau ở Quyên Sơn.
Đến ngày hôm sau, hai người tới Quyên Sơn sớm hơn một chút.
Quyên Sơn vẫn có chút khác biệt so với nội thành, vừa đặt chân đến đây, đất rộng người thưa, phía sau là núi, phía trước là biển, ngư trường nối liền với biển rộng, vọng ra xa, mặt biển cùng bầu trời như được hợp nhất với nhau, sóng xanh vô tận.
Kỷ Tuân đứng đón gió biển một lát ở bến tàu rất được khách câu cá yêu thích, trầm tư suy nghĩ: "Anh đang nghĩ tới một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
Hoắc Nhiễm Nhân nói, cậu không đứng chung một chỗ với Kỷ Tuân mà đi tới đi lui trên đường, trong chốc lát lại nhìn ngẩng đầu nhìn camera giám sát được phân bố ở nơi này.
"Trịnh Học Vọng nói sau khi lên xe nửa tiếng là có thể đến nơi, chúng ta đi thẳng từ nội thành tới nơi này còn chưa hết nửa tiếng, lại tính thêm cả thời gian vòng đi vòng lại để làm rối khách trong xe, có thể trực tiếp đưa ra một kết luận —— Cứ điểm thực tế của sòng bạc Lai Phúc, thật ra ở ngay gần đây."
"Nhưng tại sao sòng bạc lại muốn đặt cứ điểm ở gần đây chứ?" Kỷ Tuân nói, "Nơi này dân cư thưa thớt. Ít người, làm chuyện gì cũng dễ thấy, cũng có nghĩa khả năng bị phát hiện sẽ tăng cao, nghiêm trọng hơn, thậm chí còn không hút khách, hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu về vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203107/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.