"Lúc sáng, Trần Gia Hòa đã ở đây."
Suy luận ấy à, bỏ qua quá trình, nói thẳng ra chân tướng, sẽ luôn tạo ra tác dụng đe dọa khiến người bất ngờ.
Loại đe dọa này đối có hiệu quả với bất kỳ kẻ tình nghi nào, điểm khác nhau duy nhất là họ có thể hiện sợ hãi ra ngoài hay không mà thôi.
Bà Tôn làm rất tốt, bà chỉ hơi sừng sờ.
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì." Bà cứng rắn phản bác lại, sau đó ngậm kín miệng giống như vỏ trai.
Kỷ Tuân nhìn chằm chằm theo tầm mắt vô thức nhìn xuống mặt đất của bà, theo trực giác của Kỷ Tuân mà nói, hiện tại, 99% toàn bộ suy luận liên quan đến cái chết của Trần Gia Thụ đều chỉ là chạc cây trên thân cây, nhưng đáng tiếc trong màn sương mù, nó quá rõ ràng, quá cứng cáp, che mắt tất cả mọi người bao gồm cả suy nghĩ của chính anh, nếu không phải là một loại bài trừ chắc chắn, thân làm cảnh sát, dù thế nào cũng phải điều tra.
"Sắp đến đại thọ bảy mươi của bà rồi. Người lớn tuổi luôn thích quây quần với con cháu, cho nên bất chấp nguy hiểm sẽ bị dị ứng phấn hoa, bà vẫn quyết định tới biệt thự này, bởi vì nơi này thanh tịnh lại ít người ở, đủ để con trai út mới vừa phạm tội phải chạy ra nước ngoài của bà ẩn núp —— Anh ta không vào bằng cửa chính, camera giám sát mà bà đưa cho cảnh sát không có anh ta, nhưng camera trong phòng thuốc cùng camera ở cửa nhỏ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203091/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.