Một đêm ngon giấc.
Một lần nữa khôi phục ý thức từ trong đêm đen ngọt ngào, là khi nghe thấy tiếng gõ cửa có quy luật truyền đến từ phòng khách.
Kỷ Tuân tỉnh lại trước, nhưng không có mở mắt ra, cho dù như vậy cũng vẫn cảm nhận được Hoắc Nhiễm Nhân trong ngực đang cựa quậy, mở hai mắt ra, chuẩn bị đứng lên.
"Mặc kệ." Anh mơ màng không cho Hoắc Nhiễm Nhân đi, "Muốn ôm."
"..."
Im lặng khoảng một hai giây, Hoắc Nhiễm Nhân khoát cánh tay lên vai anh, ôm anh một cái.
"Không đủ, muốn ôm cơ." Kỷ Tuân bất mãn với loại tiếp xúc như chuồn chuồn đạp nước này, tuy mơ mơ màng màng, nhưng vẫn cố chấp làm nũng.
Lần này, hai cánh tay mềm mại ôm lấy anh đã biến thành sắt thép, không chỉ không ôm anh, trái lại còn vô tình đẩy anh.
"Anh dậy đi, đã một giờ rồi."
"... Mấy giờ?"
"Một giờ chiều." Hoắc Nhiễm Nhân nói rõ.
Kỷ Tuân lau mặt, tỉnh dậy rồi.
Anh nhìn Hoắc Nhiễm Nhân bên cạnh mình trước, Hoắc Nhiễm Nhân đã ngồi dậy, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu xám.
Tối hôm qua, sau khi Hoắc Nhiễm Nhân ngủ một giấc, khoảng năm sáu giờ sáng đã tỉnh lại, cầm áo ngủ đi tắm. Anh cũng tỉnh giấc theo, nằm dài trên giường không có việc gì làm bèn thay ga trải giường, lại bỏ ga trải giường cùng quần áo bẩn của hai người vào trong máy giặt.
Hiện tại, Hoắc Nhiễm Nhân, anh, chăn đệm, ga trải giường, cả người cả vật đều cảm thấy nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203072/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.