Sau khi Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân trở lại trụ sở cảnh sát thành phố Cầm mới nhận được tin tức đội phó xảy ra chuyện, hai người không ngừng lại bước chân, đi tới bệnh viện số một mới vừa rời đi chưa được bao lâu -- đội phó đang tiếp nhận điều trị trong bệnh viện này.
Lúc bọn họ tới nơi, Triệu Vụ đang đứng ngoài phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn vào bên trong.
"Tình hình hiện tại thế nào rồi?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.
"Tình hình vẫn ổn..." Triệu Vụ mới nói xong, tiếng thở dài của bác sĩ đã truyền đến từ trong phòng.
"Cậu đừng khóc."
Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân lập tức cảm thấy nặng nề, cũng không lo nói chuyện với Triệu Vụ, lập tức đi vào phòng bệnh, bọn họ đi quá nhanh, hoàn toàn không nhìn thấy Triệu Vụ ở phía sau đang duỗi tay muốn kéo lại bọn họ, nhưng chỉ kéo được khoảng không.
Bước vào phòng bệnh, đầu tiên nhìn thấy đội phó đang nằm trên giường, nửa khuôn mặt bị quấn vải băng, đội phó còn chưa thay sang quần áo bệnh nhân, trải qua vụ nổ, bộ quần áo đã trở nên lôi thôi lếch thếch, nửa là bụi bặm, nửa là bùn đất.
Nhưng đây không phải thứ bắt mắt nhất, bắt mắt nhất, vẫn nửa khuôn mặt còn lại đang lấm tấm nước mắt của đội phó.
"Có người thiệt mạng à?" Kỷ Tuân hỏi nhỏ Triệu Vụ vừa bước vào theo.
"Không." Triệu Vụ, "May mắn, người bị thương nặng nhất là kế toán mở cửa, sau đó chính là cậu ta. Hai đội viên đi theo chỉ bị thương ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203054/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.