Bên trong phòng làm việc, rất nhiều đôi mắt sáng ngời thuộc về các điều tra viên của thành phố Cầm đều chuyển sang nhìn manh mối trên màn hình lớn, cũng chính là ảnh chụp màn hình các bài viết trên Weibo, nhưng nhìn ngang liếc dọc, từ ảnh chụp màn hình đầu tiên đến ảnh chụp màn hình cuối cùng, nhìn đến mức hai mắt sáng ngời đã mờ cả ra, cảnh sát thành phố Cầm vẫn không nhìn ra được trong những bức ảnh này có cái gì không đúng.
Vì vậy mọi người yên lặng nhìn Triệu Vụ.
Triệu Vụ tằng hắng một cái: "Mời chuyên gia Kỷ nói thẳng."
"À, đội phó, còn nhớ lúc đến nhà La Tuệ lục soát, anh đã từng hỏi tôi với Hoắc đội đứng bên đó thì thầm gì không?"
"Đương nhiên, hai người thì ăn ý rồi, một người hỏi có hay không có, một người khác trả lời không có, còn về có hay không có cái gì, căn bản không nói, khiến tôi ở bên cạnh cũng cuống cả lên." Đến bây giờ đội phó vẫn rất là phê bình, "Nhưng tôi vẫn nhớ câu trả lời của cậu, cậu nói không tìm được ảnh gia đình trong phòng La Tuệ."
"Không sai, vấn đề chính là không có ảnh gia đình —— Việc này phải để đội trưởng tường tận chân tơ kẽ tóc nhà tôi miêu tả lại thôi." Kỷ Tuân đá quả bóng cao su sang cho Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh không thôi: "Bảo em làm gì, tự anh nói đi."
"Anh nói khát khô ra rồi." Kỷ Tuân cây ngay không sợ chết đứng, "Cũng đứng mệt ơi là mệt."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203045/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.