Chương trước
Chương sau
"Tại sao anh lại cảm thấy La Tuệ đã giết bố anh?" Triệu Vụ hỏi Hồ Tranh.

"Chuyện này không phải quá rõ rồi sao?"Hồ Tranh hùng hồn nói, "Bố tôi để lại toàn bộ di sản cho người phụ nữ kia, bố tôi có đầy đủ vợ con, ai có tiền không đi cho con mình mà lại cho một người phụ nữ chẳng dính dáng cũng chẳng biết chạy từ đâu ra?"

Lần đầu tiên Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân gặp được Hồ Tranh, Hồ Tranh đã từng nói về quan điểm này rồi, hiện tại chẳng qua là nhai đi nhai lại luận điệu cũ rích mà thôi.

Tuy anh cảm thấy chắc chắn đối phương có che giấu gì đó... Nhưng dù sao người đang phụ trách phá án không phải Hoắc Nhiễm Nhân, anh cũng không có lý do gì để khăng khăng sấn tới cho người ta ghét, dứt khoát để một bên tai ở hiện trường, dùng một phần chú ý, nghe vào câu được câu không; chín phần chú ý còn lại đương nhiên đang dành hết lên người Hoắc Nhiễm Nhân, ánh mắt cũng vẫn cứ lấp lánh nhìn cậu.

Hoắc Nhiễm Nhân đút hai tay vào túi, trông có vẻ bình thản như không, tình nguyện nhìn sắc trời bên ngoài cũng không nhìn Kỷ Tuân... Mới là lạ.

Ánh mắt sáng lấp lánh kia, thu hút cậu giống như vì sao trong đêm tối.

Đáng yêu quá đi mất.

Chỉ muốn chờ lâu thêm chút nữa, để nó tiếp tục lóe sáng.

Bầu không khí vi diệu giữa hai người không đủ để nói với người ngoài, người bên cạnh quả thật cũng không phát hiện ra tình yêu đang âm thầm dâng trào trong góc nhỏ này, vẫn cứ tiếp tục hỏi đáp.

"Nếu như tình cảm vợ chồng không hòa thuận, con cái bất hiếu, vậy thì việc đưa tiền cho người ngoài cũng không có gì kỳ quái mà đúng không?" Đội phó hờ hững mà đổ thêm dầu vào lửa, "Không phải ngày nào thời sự cũng đưa những tin như thế sao? Con cái bỏ mặc cha mẹ già, cha mẹ già liền để lại tài sản của mình cho hàng xóm láng giềng, bạn bè hoặc là bảo mẫu."

"Anh ——!" Hồ Tranh lập tức đứng dạy, cái bụng giống như mang thai năm tháng cũng bắn ra, run rẩy không ngừng, tức đến nỗi run lên, "Đây là lời nói của cảnh sát nhân dân sao?"

"Tại sao không?" Đội phó trợn to hai mắt, "Anh nói thử xem, tôi đã nói chữ nào không phù hợp với quy định về cảnh sát nhân dân?"

Hồ Tranh có vóc người mập mạp, đội phó cũng có vóc người mập mạp.

Điểm khác nhau chắc là, phần mỡ của Hồ Tranh trong cơn tức giận chỉ biết run rẩy, còn toàn bộ phần mỡ của đội phó trong cơn tức giận lại lập tức biến thành cơ bắp.

Hồ Tranh: "... Tôi cũng có nói anh nói sai chỗ nào đâu."

"Được rồi được rồi, ngồi đi." Lúc này, Triệu Vụ bày ra vẻ mặt ôn hòa, "Chúng tôi chỉ là đến tìm hiểu tình huống, anh hoài nghi La Tuệ như thế, chắc hẳn là còn có những nguyên nhân khác đúng không? Nói hết những nguyên nhân này cho chúng tôi, chúng tôi mới biết được phải giúp anh ra sao."

Đội phó cùng Triệu Việt, một người vai phản diện, một người vai chính diện, quả nhiên hiệu quả rõ rệt. Lần này Hồ Tranh không gây rối vô cớ nữa, nói thẳng: "Nửa tháng trước khi mất bố tôi đã sửa lại di chúc, vừa sửa xong thì mất, gia sản lên đến mấy chục triệu lại nằm hết trong tay người ngoài, chẳng lẽ không có vấn đề gì? Trong mấy vụ án giết người không phải đều viết như vậy sao? Ai có được lợi ích lớn nhất, người đó chính là chủ mưu của vụ án! Vậy tôi nghi ngờ người phụ nữ kia, muốn ép hỏi người phụ nữ kia, không phải vừa bình thường vừa hợp lý sao?"

"Nếu sự nghi ngờ của anh đã bình thường lại hợp lý như thế, tại sao không giữ thi thể lại chờ giải phẫu? Hồ Nguyên chính là pháp y của cục cảnh sát, tại sao ngay cả cô ấy cũng không chờ đã trực tiếp hoả táng thi thể?" Kỷ Tuân bất thình lình lên tiếng hỏi.

Bên tai đặt ở hiện trường đã phát huy tác dụng, khi Hồ Tranh nói đến nội dung hữu dụng, sự chú ý của Kỷ Tuân lập tức quay lại, không tiếp tục trêu chọc Hoắc Nhiễm Nhân nữa.

"..." Hiếm khi Hoắc Nhiễm Nhân bị chậm một nhịp rồi mới chuyển sang nhìn Hồ Tranh.

Dưới cái nhìn chằm chằm của bốn người, Hồ Tranh bắt đầu không chịu nổi áp lực, hướng mắt sang chỗ khác, lầm bầm nói: "... Tôi cũng có biết cái chết của bố tôi có vấn đề ngay từ đầu đâu! Đều do gã luật sư họ Hùng kia, nói cái gì mà di chúc nhất định phải chờ tất cả mọi người đến đông đủ mới có thể tuyên đọc. Bố tôi tử vong ở bệnh viện, tôi nghĩ có các bác sĩ trong bệnh viện trông nom, kiểm tra máy móc, giấy trắng mực đen nói chết vì ung thư, hẳn là không có sai sót gì... Bây giờ người đã chết, chắc chắn phải nhanh chóng chôn cất yên nghỉ..."

Sau đó Triệu Vụ lại hỏi Hồ Tranh một vài câu, lần này hai người bàng thính ở bên cạnh xem như là tổng hợp lại tuyến thời gian cùng những chuyện đã phát sinh hơn nửa tháng qua.

Ngày 24 tháng 2, anh và Hoắc Nhiễm Nhân vừa tỉnh lại trong bệnh viện đã nhìn thấy Hồ Nguyên. Hồ Nguyên đến vì sinh nhật của lão Hồ vào ngày 25, chỉ ở lại hai ngày là ngày 24 và ngày 25, sang ngày 26 đã trực tiếp về thành phố Ninh.

Theo như lời của luật sư Hùng, thời gian gần nhất mà lão Hồ sửa đổi di chúc là vào ngày mùng 1 tháng 3.

Nói cách khác, không bao lâu sau khi tổ chức tiệc sinh nhật, lão Hồ đã quyết định thay đổi di chúc.

"Đã xảy ra chuyện gì trong tiệc sinh nhật?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

"Không xảy ra chuyện gì cả." Hồ Tranh thiếu kiên nhẫn nói, "Người phụ nữ kia cũng đến, chúng tôi đương nhiên không vui rồi, tôi mới nói hai câu, Hồ Nguyên đã chạy đến ngăn cản tôi, cũng không biết nó nghĩ như thế nào nữa! Tôi với nó bắt đầu cãi nhau, ông lão lập tức nổi cáu, lật bàn, một đống ly đĩa bữa bãi trên mặt đất, ngày đó dì Mai phải dọn dẹp rất lâu. Đã mắc ung thư rồi mà còn nóng nảy như thế, cũng không hiểu ông ấy đang nghĩ cái gì!"

"..." Những người còn lại.

Không, người không hiểu đang nghĩ cái gì rõ ràng là anh, oán giận lúc nào mà chẳng được, khăng khăng phải oán giận vào đại thọ tám mươi tuổi của ông lão?

Nhưng lão Hồ cũng là cừ thật, nhất định muốn mang tình nhân trẻ đến buổi tiệc gia đình, vì vậy mà gây ra mâu thuẫn gia đình, chỉ có thể nói cũng không thể tránh khỏi.

Về phần dì Mai, dì Mai chính là bà lão đến đón lão Hồ lúc trước.

Gặp nhiều lần như vậy, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân cũng xem như đã biết được đối phương tên gì.

Hồ Tranh tiếp tục nói rõ, ngày mùng 6 tháng 3, hắn đi công tác ở tỉnh ngoài, ngày mùng 8 nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới, nói lão Hồ không cấp cứu không thành công, đã mất rồi.

Lúc vừa nghe được cuộc điện thoại này, phản ứng đầu tiên của hắn là điện thoại lừa đảo, nhưng đối phương lại nói hoàn toàn chính xác số chứng minh  cùng số bảo hiểm y tế của lão Hồ y, hắn mới dần dần tiếp nhận sự thật hóa ra người cha mà mình luôn tưởng rất khỏe mạnh đã mắc ung thư não từ lâu, vẫn luôn giấu mọi người không chịu nói ra... Giờ đây chỉ để lại thi thể cho hắn.

Lúc này sắc mặt của Hồ Tranh dần trở nên tăm tối, biến thành màu sắc giống như là máu cô đặc lại.

Hắn nói: "Ông cụ mắc ung thư não cơ mà, nghe nói tế bào ung thư sẽ ăn mòn các cơ quan, mắc phải loại ung thư này, về sau não sẽ có chút vấn đề, có lẽ cũng là chuyện bình thường thôi, nếu như sớm biết ông ấy mắc ung thư não..."

Về chuyện sớm biết thì sẽ làm gì, Hồ Tranh không có nói.

Kỷ Tuân cảm thấy hơi kỳ quái, hỏi: "Tôi nghe Hồ Nguyên nói, cô ấy cũng bị lão Hồ giấu, sao vậy, chuyện lớn như thế, có hai người con cũng không chịu nói cho bất kỳ ai? Vậy lúc bệnh viện phẫu thuật cũng không ở cùng?"

Kỷ Tuân vốn tưởng Hồ Tranh chắc chắn biết được chuyện lão Hồ mắc bệnh, sau gáy của lão Hồ có vết sẹo, chứng tỏ ông ấy đã làm phẫu thuật sọ não, phẫu thuật sọ não cũng không phải tiểu phẫu bình thường, không cẩn thận sẽ mất mạng, cứ yên tâm mà để "bồ nhí" La Tuệ - một người không phải thành viên trong gia đình chăm sóc như vậy sao?

Hồ Tranh mấp máy khóe miệng, hàm hồ nói: "Thì, ông ấy còn không muốn nhìn thấy tôi, sao lại bảo tôi đi cùng được, con người ông ấy háo sắc thành quen, ngoại tình thành tính, có phụ nữ trông là tốt rồi."

Kỷ Tuân nghiền ngẫm hỏi: "Ngoại tình thành tính, sao vậy, bố anh còn tìm vài ba cô gái khác à?"

Lần này Hồ Tranh lại đáp cây ngay không sợ chết đứng, sống lưng thẳng tắp: "Chả thế nữa, nếu không, mẹ tôi ly hôn với ông ấy làm gì, lúc tôi 9 tuổi ông ấy đã chạy ra ngoài tìm phụ nữ, đều làm ——, hừ, dù sao thì mẹ tôi mới hỏi vài câu, ông ta đã nổi nóng, sau đó cãi nhau đòi ly hôn, quả thực buồn cười! Mẹ tôi còn không muốn ly đâu, Ông lão chết tiệt kia muốn đổi vợ tươi trẻ hơn —— À, cuối cùng cũng không thấy ông ta cưới ai cả, chắc là nhận được tiền thì bỏ chạy hết rồi."

9 tuổi, Kỷ Tuân tính thầm tuổi tác của Hồ Nguyên, híp mắt một cái, không nói gì nữa, chỉ để Hồ Tranh tiếp tục nói về hành tung của chính mình.

Ngày mùng 9, Hồ Tranh chạy từ bên ngoài về, cầm báo cáo tử vong, đã gạch bỏ hộ tịch của lão Hồ; ngày mùng 10 hoả táng; tối ngày 12 mới thông báo cho Hồ Nguyên; ngày 13 tổ chức tang lễ; ngày 14 tất cả mọi người đều có mặt, luật sư Hùng tuyên đọc di chúc —— cũng chính là chiều hôm qua, lúc mà Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân bước vào biệt thự của lão Hồ, nhìn thấy tất cả mọi người đang chen chúc trong phòng khách.

Sau những chuyện này, Triệu Vụ cùng đội phó lại hỏi vài câu, xác định không đào ra được gì nữa từ trong miêng của Hồ Tranh thì lập tức móc ra còng tay bạc, một tiếng răng rắc vang lên, còng lấy cổ tay của Hồ Tranh.

"Các anh muốn làm gì?! Tôi đã nói cho các anh biết tất cả mọi chuyện rồi!" Hồ Tranh bị còng quá đột ngột, bắt đầu gào lên.

"Đúng là anh đã nói hết cho chúng tôi." Triệu Vụ thiết diện vô tư, "Hiện tại bắt anh vì hành vi gây mất trật tự!"

Hai người áp giải Hồ Tranh vào trong xe, lúc quay đầu lại gọi Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân, bỗng nhiên Hoắc Nhiễm Nhân lại nói: "Triệu đội, mọi người về trước đi, tôi lái chiếc ca nô này dọc theo lộ tuyến mà Hồ Tranh mới vừa nói xem thời gian có trùng khớp hay không."

Kỷ Tuân hiểu ra ý định của Hoắc Nhiễm Nhân, lập tức nhảy vào phụ họa: "Ý kiến hay, xem Hồ Tranh có nói dối hay không!"

"Tôi không có!" Hồ Tranh đang ở trong xe kháng nghị.

"Tôi ngồi ở phía sau, có lẽ cũng nặng bằng xích sắt mà Hồ Tranh mang theo —— chúng tôi muốn kiểm soát biến đổi về lượng." Kỷ Tuân hoàn toàn không để ý đến Hồ Tranh, tràn đầy phấn khởi, tiếp tục bổ sung, "Đúng rồi, tiểu Hồ, lúc anh lái ca nô dùng vận tốc bao nhiêu, có kéo hết động cơ không?"

Hồ Tranh từ chối trả lời.

"Hoắc đội nghiêm túc quá." Triệu Vụ hơi bất ngờ, sau đó bày tỏ vẻ tán thưởng, "Vậy chúng tôi đi trước, hai người..."

"Chúng ta lái ca nô xong sẽ đến tìm mọi người." Hoắc Nhiễm Nhân.

Hai vị đội trưởng của thành phố Cầm áp giải kẻ tình nghi đi trước, Hoắc Nhiễm Nhân thấy chiếc xe kia đã ra khỏi tầm mắt mới không nhìn nữa, liếc Kỷ Tuân một cái.

"Hài lòng chưa?"

Kỷ Tuân nhìn trái nhìn phải thấy không có ai, lập tức hành động, một tay ôm eo Hoắc Nhiễm Nhân, đồng thời cúi đầu, khắc đôi môi nhợt nhạt lên môi của Hoắc Nhiễm Nhân, cũng khẽ nói:

"Em đoán xem anh có hài lòng hay không?"

"Đừng nghịch." Hoắc Nhiễm Nhân nói nhỏ, đôi mắt hơi híp lại, mang theo một chút lười biếng vô tình để lộ giống như đang hưởng thụ vậy.

"Lưng còn đau không?" Kỷ Tuân lại hỏi.

"Làm gì?"

"Nếu không đau, vậy lát nữa em lái thuyền, anh ngồi phía sau em, duỗi tay ôm em, đặt cằm lên bả vai em, em ôm vô-lăng, anh ôm lấy em, nước biển mênh mông hùng vĩ, em cũng xinh đẹp không thôi..." Kỷ Tuân cười nhẹ, "Đón Valentine trắng mà hôm qua chúng ta còn chưa kịp đón."

"Sao tháng ba rồi mà vẫn còn lễ tình nhân á?" Hoắc Nhiễm Nhân chịu không nổi.

"Cái gì gọi là tháng ba rồi mà vẫn còn lễ tình nhân." Kỷ Tuân nhướng mày, "Rõ ràng ngày 14 hàng tháng đều là lễ tình nhân mà."

Anh buông eo Hoắc Nhiễm Nhân ra, lại duỗi tay móc lấy ngón út của Hoắc Nhiễm Nhân mà lắc lắc.

"Những ngày 14 đó, đều là ngày lễ của em và anh."

- ----------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.