"Tại sao anh lại cảm thấy La Tuệ đã giết bố anh?" Triệu Vụ hỏi Hồ Tranh.
"Chuyện này không phải quá rõ rồi sao?"Hồ Tranh hùng hồn nói, "Bố tôi để lại toàn bộ di sản cho người phụ nữ kia, bố tôi có đầy đủ vợ con, ai có tiền không đi cho con mình mà lại cho một người phụ nữ chẳng dính dáng cũng chẳng biết chạy từ đâu ra?"
Lần đầu tiên Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân gặp được Hồ Tranh, Hồ Tranh đã từng nói về quan điểm này rồi, hiện tại chẳng qua là nhai đi nhai lại luận điệu cũ rích mà thôi.
Tuy anh cảm thấy chắc chắn đối phương có che giấu gì đó... Nhưng dù sao người đang phụ trách phá án không phải Hoắc Nhiễm Nhân, anh cũng không có lý do gì để khăng khăng sấn tới cho người ta ghét, dứt khoát để một bên tai ở hiện trường, dùng một phần chú ý, nghe vào câu được câu không; chín phần chú ý còn lại đương nhiên đang dành hết lên người Hoắc Nhiễm Nhân, ánh mắt cũng vẫn cứ lấp lánh nhìn cậu.
Hoắc Nhiễm Nhân đút hai tay vào túi, trông có vẻ bình thản như không, tình nguyện nhìn sắc trời bên ngoài cũng không nhìn Kỷ Tuân... Mới là lạ.
Ánh mắt sáng lấp lánh kia, thu hút cậu giống như vì sao trong đêm tối.
Đáng yêu quá đi mất.
Chỉ muốn chờ lâu thêm chút nữa, để nó tiếp tục lóe sáng.
Bầu không khí vi diệu giữa hai người không đủ để nói với người ngoài, người bên cạnh quả thật cũng không phát hiện ra tình yêu đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203017/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.