Đây là một dãy số xa lạ, nhưng lại là giọng điệu mà Kỷ Tuân quen biết.
"7 giờ tối, cạnh bãi phế liệu bỏ hoang ở Kinh Sơn, Volkswagen Jetta màu đen.
Tôi sẽ cho đối phương biết tên của người phụ nữ bị làm giao dịch trong vụ bắt cóc tối hôm nay.
Tự nghĩ cách cứu lấy cô ấy, đừng đánh rắn động cỏ.
Đừng hồi âm."
Cuối tin nhắn còn kèm theo một bức ảnh, Kỷ Tuân liếc nhìn thời gian, 6 giờ 50 phút tối.
Hay lắm, đi từ đây đến Kinh Sơn hết hơn 40 phút, trừ phi dùng cánh cửa dịch chuyển không gian, không thì có bay cũng không bay qua được.
Không cần nghĩ cũng biết người gửi tin nhắn là Mạnh Phụ Sơn, nhưng tại sao hắn lại muốn bắt người, làm thế nào mới xem như không đánh rắn động cỏ, tất cả đều mơ hồ không rõ, giống như đang đưa ra câu đố cho người khác vậy.
Kỷ Tuân rất muốn gọi lại hỏi một chút, nhưng lại sợ "Đừng hồi âm" này mang ý nghĩa bên cạnh đối phương đang có người khác.
"Tìm cảnh sát của thành phố Cầm." Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh đưa ra phán đoán.
"Nhất định phải tìm cảnh sát. Hiện tại cho dù không muốn tìm cảnh sát cũng không được." Kỷ Tuân dùng tay xoa huyệt thái dương, "Nhưng phải nói với bọn họ như thế nào?"
Không biết nói như thế nào, là vì sở dĩ Mạnh Phụ Sơn liên hệ với Kỷ Tuân đều là ý tại ngôn ngoại —— hắn không muốn để lộ chính mình.
"Những vết thương này vừa hay là cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203008/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.