La Tuệ dần tỉnh táo lại.
Toàn bộ tầm mắt trong phòng khách đều tập trung trên người cô, hiếu kỳ, khinh bỉ, đầy ác ý... Trong đó, giọng nữ mới vừa nói chuyện —— Vợ của Hồ Tranh—— đang đắc ý dào dạt lại không thiếu cảnh giác mà nhìn La Tuệ, đề phòng bất kỳ hành động tiếp theo nào của đối phương.
Lúc này, tất cả mọi người trong phòng khách vốn đang cãi nhau không dừng lại được bỗng trở thành đồng chí cùng một chiến tuyến cùng một rãnh hào, chỉ có La Tuệ là nằm ngoài quốc gia đoàn kết này.
Một người đương nhiên không thể chống lại cả một nhóm người.
Không biết có phải là cảm thấy tức giận cũng vô dụng hay không, La Tuệ thẫn thờ nhìn qua gương mặt của từng người, sau đó cô đứng lên, trong ánh mắt bất ngờ của tất cả mọi người, cô bước qua cánh cửa của phòng khách, đi đến trước di ảnh được đặt dựa vào tường.
"Thật sự không đổi tấm ảnh khác sao?" La Tuệ hỏi, cũng không biết đang hỏi ai, dù sao nơi này cũng không thể do cô làm chủ, "Tôi có ảnh gần đây của ông ấy."
"Đừng nói giỡn." Hồ Tranh đầy mặt chán ghét, giống như gương mặt của bố một khi dính với tình nhân trẻ tuổi cũng bắt đầu khiến người ta cảm thấy buồn nôn, "Tự cô giữ lại những tấm ảnh kia đi!"
La Tuệ đành không tiếp tục nói nữa.
Cô dùng ánh mắt cực kỳ xa lạ nhìn lão Hồ mà mình chưa bao giờ nhìn thấy trong di ảnh, sau đó nhìn xuống dưới, nhìn xuống chậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3203003/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.