Chỉ một buổi sáng, thật sự không đủ cho hai người mới vừa tâm ý tương thông quấn lấy nhau.
Nhưng đến khi cửa phòng của Kỷ Tuân đột nhiên bị gõ vang, Ai Nhân đứng trong hành lang gọi: "Thầy Kỷ, thầy dậy chưa?"
Hai người mới giật mình tỉnh dậy.
Hoắc Nhiễm Nhân: "Mấy giờ rồi?"
Kỷ Tuân: "Để anh xem... Mười một giờ sáng."
Thế mà đã dính lấy nhau hai, ba tiếng, ngoại trừ khát nước, giữa chừng xuống giường uống hai hớp trà thì ngay cả bữa sáng cũng quên không ăn.
Cái này gọi là gì? Yêu vào uống nước cũng no?
Kỷ Tuân vò đầu, giương giọng nói với Ai Nhân: "Dậy rồi, cậu chờ tôi một lát."
Ai Nhân: "Ai!"
Hoắc Nhiễm Nhân vẫn cứ lười nhác ôm lấy Kỷ Tuân, không nhúc nhích.
Phơi no ánh nắng ban mai, cả người giống như đã biến thành một con lười thoả mãn, dựa vào cột, lười không buồn nhúc nhích.
"Bảo biên tập của anh xuống dưới chờ đi." Cậu nói.
"Ừm." Kỷ Tuân biết nghe lời phải, lại hô to với Ai Nhân, "Ai Nhân, cậu xuống khu chờ của tầng một đợi tôi đi, tôi xuống ngay."
Ai Nhân: "Không có chuyện gì, tôi đợi ở cửa là được."
Hả?
Kỷ Tuân lại nói: "Tôi vừa mới dậy, rửa mặt còn phải tốn chút thời gian, không cần cậu đợi ở cửa đâu."
"Không sao không sao." Ai Nhân, "Ngày nào cũng phải ngồi, sớm đã ngồi đến mệt, tôi đứng ở cửa chơi điện thoại, thầy không cần để ý đến tôi đâu, cứ rửa mặt đi ạ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3202963/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.