Điện thoại dùng lâu quá đang nóng lên, nóng cả vành tai của Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân dịch điện thoại ra xa, vô thức dùng ngón tay nặn chóp mũi ửng hồng: "...Boomerang nha."
"Gì cơ?" Kỷ Tuân.
"Nhìn có vẻ như đang khen ngợi bạn học Chu, mà thật ra là đang tự khen mình đúng không." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Không phải tay anh cũng bị trật khớp sao?"
"Tôi chỉ trật khớp một cánh tay, còn bạn học Chu trật cả hai, tính toán kỹ lại, tôi khen bạn học Chu nhiều gấp đôi tự khen chính mình cơ mà." Kỷ Tuân làm phép tính của học sinh tiểu học.
"Anh cảm thấy nói như vậy, tôi... Nói như vậy bạn học Chu sẽ cảm ơn anh chắc?"
"Sẽ không à?" Kỷ Tuân hỏi ngược lại, "Rõ ràng em ấy rất vui vẻ, hơn nữa còn nghe hết những lời tôi nói đó."
"Anh cứ đắc ý đi..." Hoắc Nhiễm Nhân lầm bầm, không cho Kỷ Tuân nghe rõ đã lập tức nói sang chuyện khác, "Được rồi, đã quá muộn, anh đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy đi ký tặng sách."
Thực ra vẫn chưa nói xong chuyện quá khứ, nghe thấy câu nói này, Kỷ Tuân hơi không muốn cúp máy, mà nghĩ lại, cũng hiếm khi Hoắc Nhiễm Nhân mới có thể đi ngủ sớm một chút, vì vậy nói:
"Được rồi, em cũng ngủ đi, hiếm lắm mới có một hôm không cần thức đêm làm việc —— "
Anh cúp điện thoại.
Không còn giọng nói của một người khác, căn phòng lập tức trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/3202933/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.