"Còn nữa không?" Hoắc Nhiễm Nhân suy ngẫm một lát, hỏi.
"Không còn." Kỷ Tuân.
"Thật sự?" Hoắc Nhiễm Nhân không quá tin tưởng.
"Thật sự, một giọt cũng không còn." Kỷ Tuân suýt chút nữa trợn trắng mắt.
Vẻ mặt của Hoắc Nhiễm Nhân trở nên nguy hiểm. Kỷ Tuân bày ra một bộ lợn chết không sợ nước sôi—— dù sao Đàm Minh Cửu cũng đang ở bên cạnh, cùng lắm thì anh trốn phía sau Đàm Minh Cửu là được.
Anh nhìn về phía Đàm Minh Cửu, tính toán xem làm thế nào để lợi dụng cơ thể không hề cao lớn của đối phương che chắn chính mình.
Hoắc Nhiễm Nhân cũng nhìn theo.
Đàm Minh Cửu chịu đựng thử thách hai người bốn con mắt nhìn chằm chằm mà không chịu nổi, nội tâm sợ hãi: "Hai người nhìn tôi làm gì?"
Hoắc Nhiễm Nhân cảm thấy tẻ nhạt, thu hồi ánh mắt trước: "Nếu đã không còn thứ gì, vậy thì ở bên cạnh chờ một lát, Đàm Minh Cửu, anh đi lục soát căn phòng."
"?" Đàm Minh Cửu.
Sai tôi mà sai đến ngang nhiên thế kia á? Tôi... Thôi, cậu là đội trưởng cậu bảo gì cũng đúng.
Đàm Minh Cửu chịu thương chịu khó, bắt đầu làm việc.
Kỷ Tuân lui về phía sau hai bước, đứng dựa vào tường, anh thấy Đàm Minh Cửu một đường từ ngăn kéo lục soát sang tủ quần áo, trong lúc đó hơi mấp máy môi, nhưng lúc sắp nói ra rồi, lại thấy tầm mắt của Hoắc Nhiễm Nhân quét tới.
Cảm giác trên môi bị ngón tay áp bức tái hiện, Kỷ Tuân lập tức ngậm chặt môi.
Tầm mắt kia vẫn lượn quanh trên môi anh như trước, mãi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/235783/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.