Ngàn cân treo sợi tóc, Đường Cảnh Long giơ cánh tay đỡ lấy côn bổng đánh xuống.
Chỉ nghe một tiếng răng rắc, cánh tay hắn nâng tay lên mềm mại rũ xuống, rõ ràng đã gãy rồi. Đau đớn khiến hắn kịch liệt kêu thảm thiết, trong lúc kêu thảm thiết, Đường Cảnh Long hoảng loạn vơ trên mặt đất, quăng cánh hoa rải rác về phía Tằng Bằng.
Tằng Bằng thoáng bị ngăn trở, nhát gậy thứ hai đập vào khoảng không.
Những thứ này trở ngại tầm mắt của Tằng Bằng, khiến hắn đánh vào không trung.
Người chung quanh cũng giật mình tỉnh lại, ba chân bốn cẳng xông lên, ôm tay kéo người, giống như bạch tuộc mà tóm chặt lấy Tằng Bằng.
Sau đó, cảnh sát cũng đến rồi. Đường Cảnh Long được đưa đến bệnh viện chữa trị, Tằng Bằng bị mang về cục cảnh sát, anh thân là người làm chứng tại hiện trường lại kiêm nửa cái chức can thiệp vào vụ án, cũng cùng đến cục cảnh sát. Vẫn là chỗ cũ, địa bàn của đội cảnh sát hình sự số hai.
Khi tiến vào cửa, Kỷ Tuân đụng phải Hoắc Nhiễm Nhân cùng Đàm Minh Cửu.
Thời điểm ánh mắt của Hoắc Nhiễm Nhân từ trên mặt Tằng Bằng dịch sang gương mặt anh, khóe miệng nhếch lại một độ cực nhỏ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, thông qua ánh mắt hoàn thành giao lưu:
Lại là anh, lại là cậu.
Đúng, thật ngại quá, chính là tôi đây.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.
Cảnh sát dẫn bọn họ tới đơn giản nói lại tình huống. Trên mặt Hoắc Nhiễm Nhân không có biểu hiện đặc biệt gì, thời gian đi làm cậu sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/235776/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.