Viên Việt đứng lên: "Tôi đến nói chuyện với bạn."
"Sao không thuận tiện tiến hành ghi chép bạn luôn?" Hoắc Nhiễm Nhân nói, khóe miệng hơi mỉm cười, "Tiết kiệm thời gian cho mọi người."
Trên trán Viên Việt xẹt qua một tia nghi hoặc, mà hắn chưa kịp mở miệng, Kỷ Tuân đã ngáp một cái, không quá lịch sự: "Tôi đã chờ nửa tiếng rồi, còn phải chờ bao lâu nữa đây? Nhanh chóng ghi chép xong để tôi về nhà có được không?"
Viên Việt đi rồi. Hoắc Nhiễm Nhân ngồi vào chỗ vừa nãy của Viên Việt, cậu đánh giá Kỷ Tuân.
Lại tới nữa rồi. Loại cảm giác đứng ngồi không yên kia.
Kỷ Tuân bất giác nhíu mày lại, anh hiện tại bắt đầu cảm thấy, ngày hôm qua Hoắc Nhiễm Nhân gặp mình quá mức trùng hợp, thật giống như anh chính là con cá mà Hoắc Nhiễm Nhân muốn câu được, con cá này còn ngu ngốc cắn lưỡi câu.
"Trực giác của phụ nữ thật đáng sợ." Hoắc Nhiễm Nhân rốt cục mở miệng, "Sáng sớm tôi cho là cô ấy đang nói linh tinh, không nghĩ tới tuy rằng cô ấy không có chứng cứ gì, mà trong lòng lại có suy đoán."
"Trong lòng cô ấy có suy đoán, trong lòng cậu chẳng nhẽ không có sao."
"Hả?"
"Hóng chuyện như vậy, mạo muội hỏi câu, ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi thế?" Kỷ Tuân trào phúng nở nụ cười.
Hoắc Nhiễm Nhân gõ ngón tay trên bàn hai lần, cậu bỏ qua câu hỏi này, cầm lấy bản ghi chép hiện trường tối nay, ghi chép rất đơn giản, chỉ như có gì tả nấy, tổng cộng ba, năm hàng chữ.
"Phản ứng quá khích, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-chan-thanh/235774/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.