Sao ngươi lại biết bài hát đó?Lời nói vừa dứt, một tiếng ‘rầm’ vang lên kinh thiên đất trời cùng với đó là khói bụi mịt mù và tiếng leng keng của kim loại vang lên. Tần Trương đã rơi xuống chính giữa quan tài của Bạch cốt tân nương khiến cho nó rung lắc làm cho những sợi xích bao quanh đung đưa lắc lẻo. Với lực mạnh như thế lí ra quan tài phải nát tan nhưng điều mà Tần Trương không ngờ là nó không hề trầy xước hay nứt vỡ chút nào cả. Bất ngờ hơn ngay cả bản thân cậu cũng chỉ bị xây xát nhẹ, tay và chân đều lành lặn không hề có dấu hiệu bị gãy.
- Nói đi sao ngươi lại biết bài hát đó? Lẽ nào ngươi là hậu thế của hắn?
Bạch cốt tân nương có vẻ như vô cùng tức giận. Ả ta nhấc bổng Tần Trương dùng hết sức lực quăng cậu ra xa khiến cậu bị đập vào thành giếng. Mặt hơi nhăn lại vì có chút đau đớn, cậu nhanh chóng đứng thẳng dậy mà đối mặt với người phía trước:
- Cô vẫn còn tình cảm với hắn đúng không nên cô mới giữ miếng ngọc kia bên mình cho tới lúc chết. Vậy cớ sao cô…
- Ngươi câm miệng đi? Ngươi thì biết gì mà nói chứ hả?
- Ta đã nhìn thấy rồi. Kí ức của cô thông qua viên ngọc đó.
- Ngươi nhìn thấy kí ức của ta? Haha haha, giờ ta hiểu rồi, vậy ra ngươi chính là…
Bạch cốt tân nương chưa kịp nói hết câu thì từ trên cao vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-oan/3571390/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.