Trong đầu Lỗ Nhất Khí bỗng hiện ra một cuốn sách tàn khuyết có tên “Liệt thần truyện”, trong đó có ghi chép rằng thời Hán có vị quan canh giữ vùng biên cương tên là Tiết Thọ, một mình cưỡi ngựa tới Hung Nô, khiển trách thủ lĩnh Hung Nô vượt qua biên giới cướp bóc dân lành, kết quả là đã bị xử “châm hình” (hình thớt),dùng dao băm chém thành một đống thịt nát xương vụn, trộn lẫn với bùn đất phân trâu. Sau này hoàng đế tưởng nhớ tới đức hạnh của ông, phong cho làm Thọ Đại phu. Con cháu và thuộc hạ của ông ta đã làm cho ông một chiếc quan tài, với hình thù không phân rõ đầu đuôi, hai đầu cao rộng như nhau, đầu bằng góc lượn vòng cung, bên trong có bốn điểm nhô lên, tương ứng với bốn bộ phận cổ, ngực, thắt lưng, đầu gối của thi thể đã bị băm nát, song các điểm nhô lên đều có kích cỡ bằng nhau, không phân biệt đầu chân. Sau đó, cho đám thi thể nát nhừ của ông vào trong quan tài để an táng. Người đời gọi loại quan tài có hình dạng như vậy là quan tài Đại phu.Gian địa thất này quả thực có hình dạng giống hệt như quan tài Đại phu. Thế nhưng đây là thứ quan tài để đựng thi thể nát vụn, nên ngay cả lăng mộ bình thường cũng sẽ không sử dụng, chứ đừng nói là ám cấu dưới lòng đất.
-Nếu có thể khẳng định nơi này là mộ thất, thì Lỗ môn trưởng có còn khăng khăng cho rằng đây là ám cấu cất giấu bảo bối chăng? – Chu Chân Mệnh cuối cùng cũng nói ra nỗi ngờ vực của mình.
-Nếu thực sự là mộ thất, thì phán đoán của tôi có thể đã sai lầm! - Lỗ Nhất Khí nói.
-Lẽ nào không phải thế? – Lão già rất chắc chắn với suy đoán của mình.
-Ông đã bắt gặp bao nhiêu mộ thất dùng hình quan tài Đại phu làm phòng cửa? - Lỗ Nhất Khí biết, nếu muốn thực hiện kế hoạch tiếp theo, trước hết phải đánh đổ triệt để ý kiến của lão già.
-Có loại cửa mộ áp dụng hình dạng này để trấn áp những thứ cực hung cực ác, không để hung khí tràn ra, cũng nhằm đề phòng nó tiếp nhận được sinh khí hoạt huyết mà biến xác hoành hành. – Lão già trả lời.
-Nói như vậy thì chúng ta không nên tiếp tục vào sâu bên trong?
-Đúng vậy!
-Nếu bố cục này chỉ là một khảm diện có tác dụng hù doạ thì sao?
Lão già câm bặt. Lão đang suy nghĩ để tìm cách đối đáp.
-Trong gian phòng cửa lại mở lối vào ở một đầu, là có tác dụng gì? - Lỗ Nhất Khí tiếp tục lấn tới – Còn nữa, trên vách tường dát kín xương người, là vì sao?
-À, ừ, đám xương người, có lẽ đã bị mộ chủ cực kỳ hung ác giết chết! – Khi nói ra câu này, bản thân lão già cũng cảm thấy có chút khiên cưỡng.
-Thế còn xương sọ đầu?
Những vấn đề này, Chu Chân Mệnh đều đã nghĩ tới, bởi vậy hắn càng nóng lòng muốn biết đáp án:
-Lỗ môn trường, cậu cảm thấy chuyện này là như thế nào?
-Rất đơn giản! Hầm mộ, tường phong ở đây đều là giả, lối vào thực sự kỳ thực chính là cánh cửa mà chúng ta vừa đi qua, hình quan tài Đại phu là để hù doạ bọn trộm mộ xâm nhập. Còn xương trắng chồng chất, thứ nhất cũng dùng để hù doạ, thứ hai là để tích tụ bảo khí. - Lỗ Nhất Khí trả lời.
-Tích tụ bảo khí? Cậu dựa vào đâu mà nói thế? – Chu Chân Mệnh không hiểu, cũng không tin được suy luận này.
Lỗ Nhất Khí khẽ đặng hắng một cái, lấy giọng rồi nói tiếp:
-Trong chương “Sát phạt” sách “Sĩ quốc luận” có viết: “Đất vàng trong thiên hạ chôn xương cốt, xương trắng dưới đất hoá thành đất vàng, trong ngũ hành của cơ thể người, xương thuộc Thổ, cuối cùng xương nhập vào đất, gọi là chính quy”. Chu môn trưởng, có cần tôi giải thích thêm về đoạn văn này không, hay là chúng ta tiếp tục tiến lên?
Lời nói của cậu đã không chừa đường lui nào cho Chu Chân Mệnh. Nếu yêu cầu Lỗ Nhất Khí giải thích thêm, chẳng khác nào Chu Chân Mệnh tự nhận mình kiến thức nông cạn. Học thức uyên thâm của hắn có thể đưa ra lựa chọn quyết đoán. Lựa chọn cuối cùng của hắn chính là tiếp tục tiến lên, tuy trong lòng vẫn cảm thấy có điều bất ổn.
Đèn thuỷ tinh đã rơi vỡ, may mà vừa rồi lão già kịp rút lấy hai thanh gỗ từ trong đống lửa ở gian địa thất bên cạnh làm thành hai bó đuốc, ánh sáng lửa đủ soi sáng cho họ tiếp tục tiến lên. Tuy nhiên, người của hai phe đều hiểu rõ, đối phương chắc chắn có mang theo nguồn sáng khác, chẳng hạn như Lỗ Nhất Khí có viên đá huỳnh quang Ba Tư. Song lúc này họ không lấy ra vì muốn phòng vệ đối phương, như vậy hai phe đều không thể lợi dụng bóng tối để làm chuyện mờ ám.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng cửa vào, không phát hiện ra dấu vết của khảm diện, đám người mới nối đuôi nhau lục tục bước qua.
Con đường dẫn vào bên trong bằng phẳng, rộng rãi, còn rộng hơn nhiều so với đường hầm của mộ cổ thông thường. Mặt đất và vách tường phẳng phiu nhẵn nhụi, nguyên liệu gạch đá cũng rất tinh xảo. Song khác là ở chỗ, đường hầm không thẳng, mà có độ nghiêng không rõ ràng, hơi lệch về một hướng. Độ rộng hẹp cũng khác nhau, ở gần cửa khá rộng, sau đó hẹp dần, cuối cùng lại phình ra.
-Con đường này có vẻ bất thường, mọi người hãy quan sát kỹ trước sau, đừng để rơi vào khảm diện mà không biết. – Chu Chân Mệnh đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng.
Lỗ Nhất Khí thấy hắn nói có lý bèn lùi lại phía sau vài bước, ngoảnh đầu quan sát kỹ đoạn đường họ vừa đi qua. Cậu lần lượt vận dụng các kỹ xảo “dây định cơ”, “đo chữ lục”[25], “men khe tìm vòng”[26] trong sáu kỹ pháp của Ban môn, song đều không nhận ra điểm gì bất thường.
Quái nhân mắt đỏ tiến về phía trước, hắn không đi mà là bò, vừa bò vừa hít ngửi mặt đất, chân tường giống như một con chó. Khi bò được khoảng hơn mười bước, hắn quay đầu lại mấp máy môi ra hiệu gì dó với Chu Chân Mệnh.
Quan sát không thấy điểm gì bất thường, Lỗ Nhất Khí mau chóng trở lại đoàn người. Trong hoàn cảnh này, cậu không dám tách khỏi mọi người quá xa. Cũng chính vì cậu quay lại kịp thời, nên vừa hay nhìn thấy động tác máy môi ra hiệu của gã mắt đỏ.
-Khí xương cốt lâu năm rất nặng, không biết trong đó ẩn chứa thứ gì? - Lỗ Nhất Khí vừa nhìn chằm chằm vào miệng gã mắt đỏ vừa nói.
Lỗ Nhất Khí chưa từng học ngôn ngữ khẩu hình, trước đây cậu và Quỷ Nhãn Tam thường máy môi ra hiệu với nhau, nhưng đó không phải là ngôn ngữ khẩu hình, mà chỉ là nói không ra tiếng, khẩu hình phát âm được tiến hành chậm rãi và rất khoa trương. Song lúc này, cậu vẫn có thể hiểu được ngôn ngữ khẩu hình thực sự, hơn nữa, còn giải mã được chính xác nội dung mà gã mắt đỏ đang lép bép trước cả Chu Chân Mệnh lúc này đang chuyên tâm biện nhận. Bởi vì cậu vốn dĩ không cần biện nhận khẩu hình, cảm giác đã mách bảo với cậu kết quả của những cử động môi miệng.
Cũng là một lời vạch mặt, song hiệu quả còn to lớn hơn nhiều so với lần Chu Chân Mệnh nghe được lời thì thầm của gã béo với Lỗ Nhất Khí. Nó hệt như một lời cảnh báo dành cho Chu Chân Mệnh, trước mặt Lỗ Nhất Khí này không có điều gì là bí mật, cũng đừng mong giở trò gì.
Sau khi con đường đã hai lần thay đổi độ rộng hẹp, mọi người đều lờ mờ cảm thấy có một làn khí âm hàn chạy qua dưới khoảng chân đùi, ngọn lửa trên hai thanh gỗ bập bùng dữ dội dạt về phía trước. Hiện tượng dòng khí hồi lưu trên dưới đã chứng tỏ phía trước có đường nối thông ra ngoài, hoặc là có một không gian rộng lớn.
Khi đám người vô cùng thận trọng lần tới phía cuối đường hầm, nhìn thấy một khung cửa dẫn vào một không gian vô cùng rộng lớn, tất cả đều ngạc nhiên đến sửng sốt. Cảnh tượng mở ra trước mắt khiến họ bàng hoàng, không biết là bản thân đã sa xuống âm phủ, hay đã bước vào thiên đàng.
Không gian tối đen như mực, tựa như một bầu trời bất tận. Ngọn đuốc chìa vào trong cửa còn yếu ớt hơn cả đốm sáng đom đóm, không thể nhìn ra đâu là vách, đâu là đỉnh, đâu là nền.
Trong bóng đen vô tận, có nhiều đốm lân tinh chớp nháy, hệt như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Phía dưới những “vì sao”, còn thấp thoáng nhìn thấy “tầng mây” xám xịt, từng đường trải dài, im lìm bất động.
Lỗ Nhất Khí nhìn chăm chú vào “bầu trời đêm” vô tận, cảm giác mách bảo cậu rằng, những đốm nhấp nháy kia không phải đều là lân tinh, trong số đó có một số đốm sáng mang theo làn khí phập phồng, nhảy nhót, bay bổng, lan toả, giống như hơi thở, giống như nhịp tim. Chúng đều là bảo bối, là cổ vật, là những vật linh động. Trong cảm giác của cậu, những vật mang linh khí cũng giống hệt như vật thể sống. Không chừng một số đốm còn là vật thể sống thực sự, là con mắt của vật sống.
-Buộc đèn đưa xuống dưới xem sao! – Chu Chân Mệnh sau một hồi kinh ngạc đã lấy lại được bình tĩnh. Bản thân huyết mạch của đế vương đã có chỗ hơn người, huống hồ sau khi chào đời hắn lại được trải qua vô số rèn luyện khắc nghiệt trên nhiều phương diện.
Chu Chân Mệnh vừa hạ lệnh, hai thuộc hạ lập tức thi hành. Quái nhân mắt đỏ rứt lấy một sợi dây đỏ từ vạt áo, sau đó lại móc ra một quả cầu vàng nhạt buộc với móc sắt dài. Quả cầu trông rất trơn tru bóng mịn, tựa như một viên trân châu ngả vàng. Sợi dây đỏ được buộc vào móc sắt, lão cao thủ Chồn Đào hạ đuốc châm cháy quả cầu.
Quả cầu bốc cháy tụ lửa cực tốt, ngọn lửa chỉ nhảy nhót ở nửa dưới quả cầu, không bốc lên trên, cũng không toả ra bên cạnh
Tay thị vệ đứng bên cạnh Lỗ Nhất Khí khẽ nói:
-Mỡ đỉnh tim! Đúc thành quả cầu to như vậy, không biết cần đến bao nhiêu mạng người cho đủ!
Câu nói này đã thức tỉnh Lỗ Nhất Khí, cậu lập tức nhớ tới một vật được nhắc đến trong “Dị khai vật”: đèn băng ngọc mỡ tim. Tức là dùng ngọc hàn băng làm thành đèn, sau đó rút lấy mỡ ở đỉnh nhọn của quả tim người sống làm dầu đốt đèn, loại mỡ này được gọi là mỡ đỉnh tim[27]. Mỡ này cháy rất bền, không màu không vị, ngọn lửa ổn định, không bập bùng, tán loạn, lại bị hàn khí của đĩa đèn băng ngọc vây bủa, khiến ngọn lửa giống như ngưng tụ lại một chỗ, gần giống với ánh sáng tự nhiên.
-Thực giống với loại đèn băng ngọc mỡ tim. - Lỗ Nhất Khí nói.
Quái nhân mắt đỏ liếc nhìn Lỗ Nhất Khí, vẻ mặt lộ ra chút khâm phục xen lẫn đắc ý.
-Đây là quả cầu băng mỡ đậu, nguyên lý của nó quả thực giống với loại đèn băng ngọc mỡ tim. Chỉ có điều ở đây dùng băng ngọc bao bọc bên ngoài mỡ đỉnh tim, hàn khí vây bủa, cũng có thể kiểm soát ngọn lửa ổn định. – Lão già trả lời thay quái nhân mắt đỏ.
-Cái thứ tổn hại âm đức này mà bọn ngươi cũng nhẫn tâm chế tạo! - Lớp thịt trắng bốp trên người tay thị về rùng mạnh một cái, trên mặt thoáng qua một luồng sát khí.
-“Muốn đạt nguyện vọng, không từ thủ đoạn”, câu này rất khó nói là đúng hay sai. Vả lại vạn vật trong trời đất đều có số mệnh riêng, các mệnh đều tàn sát lẫn nhau, âu cũng là công bằng. Lỗ môn trưởng, cậu thấy có đúng không? – Chu Chân Mệnh rõ ràng đang cưỡng từ đoạt lý.
-Vậy thì bọn ta phải cẩn thận mới được, chớ để Chu môn trưởng đây ra tay tàn sát! - Lỗ Nhất Khí châm chọc.
Trong lúc bọn họ đang đối đáp, quả cầu băng tâm mỡ đậu đã chạm đến đáy. Thì ra phía dưới không quá sâu, chỉ khoảng năm, sáu trượng. Đám lân tinh trôi nổi kia gần như chạm sát mặt đất.
Đã biết được độ sâu của đáy, cũng nên thăm dò nốt độ cao. Tay thị vệ móc từ trong bao da đeo ngang hông ra một túi vải dầu không thấm nước, mở ra thì thấy bên trong có vài “con khỉ lửa” (một loại pháo hoa). Gã cầm một “con khỉ lửa” lên, châm lửa đốt. Khi dây dẫn cháy hết, quả pháo lập tức bay vọt lên, xẹt ra một vệt lửa chói mắt, rồi bốc cháy bừng bừng thành một khối sáng loà loà mãi không thấy tắt.
Nhờ vào khối sáng này, đã có thể nhìn ra rất nhiều thứ, song vẫn không nhìn thấy tường vách, cũng không nhìn thấy đỉnh, không gian quả thực quá rộng lớn. Dưới ánh pháo sáng loà, bọn họ đã nhận ra những “dải mây” kỳ thực đều là vách tường cao lớn, nói đúng hơn chính là những vách ngăn.
Nhìn lại gần hơn, thì thấy khung cửa nối với đường hầm đáng lẽ có một bục phẳng rộng lớn làm bằng gỗ, song đã bị sập từ lâu. Ngoài ra, đáng lẽ còn có một cây cầu gỗ nối liền với một bậc đất ở cách đó hơn hai chục bước chân, song cũng chỉ còn lại lỗ thủng dùng để bắc kèo.
Gã béo là người thực tế nhất, gã đã lợi dụng ánh sáng từ chùm pháo sáng để tìm đường đi xuống. Từ trên vách đất nối liền với khung cửa, có những vết chân lõm vào có thể bám víu được, đây có lẽ là vết chân giẫm của những người thợ để lại khi xây dựng bục gỗ, cầu gỗ. Chỉ có điều con đường này cách bọn họ hơi xa, trên vách lại trơn trượt không có chỗ bám tay, không thể nào với được tới những vết lõm đó.
Chu Chân Mệnh cũng lợi dụng ánh sáng để tìm cách đi xuống. Tại vị trí chếch xuống phía dưới mép cửa vào khoảng hai thước, có một thanh gỗ tròn cắm vào vách đất, đây có lẽ là cây cột chống còn sót lại sau khi bục gỗ sập xuống. Song lúc này trên thanh gỗ thấy vắt vẻo một sợi dây thừng, một sợi dây thừng rất mới.
Nhìn vào vết tích có thể thấy rằng, sợi dây thừng mới buộc ở đây chưa quá ba ngày. Nhìn vào cách thắt nút dây thừng, rất giống nút kéo quan tài, cũng giống nút xỏ sọt, điều này khiến Chu Chân Mệnh nhớ tới Nghê Thất đã bị chôn vùi. Dân trộm mộ thường thắt nút kéo quan tài, không chừng sau khi bị chôn vùi trong cát chảy, hắn ta đã phá ra một con đường khác rồi tới đây sớm hơn. Song Chu Chân Mệnh lại lập tức nhớ tới Hứa Tiểu Chỉ là tay chủ buôn bán hải sản, chắc chắn phải thành thạo loại nút thắt xỏ sọt. Tên này thình lình mất tích, nhiều khả năng nhất là đã tìm ra một con đường nào khác để lẻn đến đây trước.
Tuy nhiên dù là ai trong số hai kẻ đó, thì điều nghi vấn duy nhất vẫn là sợi dây gai màu đỏ úa kia từ đâu mà ra? Hai người bọn họ đều không thấy mang theo dây dợ gì xuống dưới.
-Vẫn có đường, chỉ có điều không biết có xuống được hay không! – Câu nói của Lỗ Nhất Khí khiến người khác không hiểu nổi suy nghĩ thực sự của cậu là gì.
-Nếu ta xuống, cậu cũng phải xuống cùng! – Chu Chân Mệnh nhắc nhở Lỗ Nhất Khí, họ vẫn đang cùng chung một con đường.
-Ông có xuống không? - Lỗ Nhất Khí tuy hỏi vậy, nhưng cậu biết rõ, Chu Chân Mệnh chắc chắn sẽ xuống.
Chu Chân Mệnh cảm thấy không cần thiết phải trả lời câu hỏi. Mục đích của hắn trong chuyến đi này, thậm chí trong cả cuộc đời này chính là tìm ra bảo bối chấn hứng gia tộc, bây giờ đã tìm được đến nơi, lẽ nào còn phải chần chừ do dự?
Quái nhân mắt đỏ rất thận trọng, dường như hắn đã ngửi thấy thứ gì khiến hắn phải lo ngại. Hắn móc từ trong ngực áo ra một chiếc hộp da dẹt, lại lôi ra một tờ giấy lông dê màu trắng. Trong hộp da đựng một thứ giống hệt như son, quái nhân mắt đỏ đưa đầu ngón tay chấm lấy thứ đó rồi vẽ lên trên tờ giấy trắng một mớ ký hiệu và văn tự quái dị. Đến khi đã vẽ kín đặc cả tờ giấy, hắn cắn rách đầu ngón tay, nhỏ xuống bảy giọt máu.
Đây là thứ nghi thức quái quỷ gì? Có tác dụng ra sao? Lỗ Nhất Khí vẫn chưa thể tìm ra một chút ấn tượng hay manh mối.
-Đây là thuật Vanh Sa từng thịnh hành ở nước Ngột Lương Cáp thời cổ xưa. Thứ vu thuật thần kỳ này có thể đánh thức ma quỷ, điều khiển thi hài, giao lưu với cõi âm. Về sau nước Ngột Lương Cáp bị Khiết Đan thôn tính, thuật này bị coi là tà thuật, nên đã gặp hoạ diệt giáo, chỉ có một số ít Sa man Vanh Sa hành thuật ở bên ngoài mới thoát khỏi kiếp nạn. Từ đó về sau, thuật Vanh Sa chỉ được lưu truyền một dòng bí mật. Thuộc hạ của ta có lẽ là vị Sa man Vanh Sa duy nhất còn tồn tại trên thế gian này. – Chu Chân Mệnh giải thích một cách khoe khoang, dường như muốn chế giễu kiến thức nông cạn của Lỗ Nhất Khí.
-Đến loại nhân tài này Chu gia còn thu phục được, hà cớ gì cứ nhất thiết phải đi tìm Thiên bảo? Dùng thực lực để tranh giành thiên hạ có phải hơn không? - Lỗ Nhất Khí nhẹ nhàng đáp trả, nhưng chẳng khác nào chọc thẳng vào nỗi đau của Chu Chân Mệnh.
-Làm gì có chuyện dễ dàng như thế! Nhân tài trong thiên hạ như sao giăng kín trời, thuộc hạ của ta tuy không ít cao nhân, song cũng chỉ như muối bỏ biển. Hơn nữa nếu không có được thiên mệnh, những người đi theo cũng không thực sự hết sức hết lòng! – Chu Chân Mệnh không hề tỏ vẻ giận trước lời nói kháy của Lỗ Nhất Khí, còn thành thực nói ra nỗi khổ tâm trong lòng hắn.
Trong lúc này, quái nhân mắt đỏ đã châm lửa đốt cháy tờ giấy lông dê. Thứ giấy này cũng thật đặc biệt, sau khi cháy hết, tàn giấy không vỡ vụn mà vẫn còn nguyên tấm, chỉ thấy có bảy lỗ thủng tại vị trí bảy giọt máu rơi xuống. Còn chữ viết trên mặt giấy đều đã biến thành màu vàng kim lấp lánh. Khi tàn giấy bay lên phất phơ, trông chúng tựa như những vệt nước vàng kim đang chảy.
-Đây là mực son lư bảo[28] và giấy ngự dụng không bén lửa! – Nhìn vào hiện tượng sau khi tờ giấy cháy hết, Lỗ Nhất Khí đã biết được lai lịch của mực và giấy.
Trong “Dị khai vật” có chép: “Mực son lư bảo là dùng lư bảo chứa huyết sa mài khô, cho thêm chu sa, bột tiêu thạch, lưu huỳnh, bột đuôi bò cạp chế thành. Mực này viết lên giấy, sau khi đốt cháy, chữ vẫn lưu lại, hồn ma cõi âm có thể nhìn thấy”.
Trong “Khai quốc chí - Ngự chế chi sử ký” có chép: “... Để đề phòng bất cẩn dẫn tới hoả hoạn, thiêu rụi những ghi chép quan trọng, chế tạo ra giấy không bén lửa dành riêng cho vua dùng, có cháy hết tàn cũng không vỡ, không bén không lan”.
-Đúng vậy, là mực son lư bảo và giấy ngự dụng không bén lửa, có thể viết bùa lệnh mượn đường hồn, máu nhỏ bảy lỗ là mượn bảy đường hồn sơn, thuỷ, lâm, thổ, miểu, mị, khí.
Chu Chân Mệnh vừa nói xong, tàn giấy đầy những ký tự lấp lánh ánh kim đã rơi xuống đáy, đẩy một đám lân tinh lớn dạt ra. Những ký tự vàng rực rỡ không ngừng mấp máy, lưu động, dường như quả thực rất giống như khởi điểm của một lộ trình. Song con đường này là mượn đường của hồn ma dưới âm phủ, không biết sẽ dẫn đến đâu.
-Ai xuống trước? Kiểu gì cũng không phải là tôi đâu nhé! Ai mà biết được tay thầy mo kia đang giở trò ma quái gì, đuổi ma đi hay là dụ ma đến? Bảo hắn xuống trước đi! – Tay thị vệ béo chẳng thèm khách khí, hết sức khảng khái chối phăng cơ hội làm người đầu tiêu xông pha nguy hiểm.
Gã mắt đỏ cũng không có ý định để người khác xuống trước, đợi đến khi nhìn thấy mảnh tàn giấy lấp lánh những ký tự vàng kim đã ổn định, hắn đột ngột chống cánh tay lên mép khung cửa, tung người nhảy xuống, giẫm lên thanh gỗ tròn nhô ra khỏi vách tường. Sau đó cơ thể rơi thẳng xuống, thuận theo dây thừng mà trượt đi. Khi sắp chạm đáy, cơ thể hắn bỗng khựng lại một thoáng rồi đánh sang ngang, nửa người bên trên hơi nghiêng xuống dưới, vẻ như đang hít ngửi thứ gì.
Chú thích
[25] Gập các ngón tay lại, chỉ chĩa thẳng ngón cái và ngón út ra như hình chữ “lục” ngược, duỗi thẳng cánh tay, dùng hai ngón tay này nối liền các góc đối, cạnh đối để kiểm tra độ đối xứng.
[26] Kỹ xảo trong công phu Tịch trần, men theo đường thẳng để ngắm hình vòng cung.
[27] Trong giang hồ còn gọi là “mỡ hạt đậu”, bởi vì giọt mỡ này to bằng hạt đậu.
[28] Lư bảo, hay còn gọi là lư sa, là một loại kết sỏi, thường xuất hiện trong dạ dày của lừa, hình thành từ cặn thức ăn tiêu hoá không hết tích đọng trong dạ dày, được dùng như một vị thuốc Đông y, có nhiều tác dụng, giá trị rất cao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]