Kết quả bàn bạc thế nào? – Chu Chân Mệnh hỏi Lỗ Nhất Khí đang thong thả tiến về phía mình.-Không đào xong chỗ này, chúng tôi quyết không rời khỏi đây! - Giọng Lỗ Nhất Khí vô cùng kiên định.
Chu Chân Mệnh rất bất ngờ trước câu trả lời của Lỗ Nhất Khí.
-Nhưng lúc này không thể đào thêm được nữa, lại thêm mưa lớn thình lình, nước đọng đất bùn cùng đổ xuống, xuống dưới sẽ càng thêm nguy hiểm.
-Ông nói rất đúng. Bởi vậy lần này tới lượt bọn tôi ra tay.
-Cậu xuống?
-Đúng!
-Nếu ta ngăn cản cậu thì sao? – Chu Chân Mệnh cảm thấy bản thân đang bị đùa giỡn. Mồi nhử và lưỡi câu đều muốn tuột khỏi bàn tay, thì còn hy vọng câu được thứ gì?
-Ông sẽ không làm như vậy, mà cũng không thể làm như vậy. - Lỗ Nhất Khí hơi căng thẳng, dù gì cậu cũng đang phải đối mặt với một cao thủ hết sức khó lường.
-Có lẽ! – Chu Chân Mệnh nhìn chằm chằm vào Lỗ Nhất Khí. Một tia chớp lại giật lên chói loá giữa đất trời, và Chu Chân Mệnh đã nhìn thấy vẻ căng thẳng hiện trên nét mặt Lỗ Nhất Khí. Cậu thanh niên này dù sa vào tình thế nguy hiểm đến đâu cũng không bao giờ tỏ ra căng thẳng, nhưng lúc này biểu cảm lại có vẻ khác thường, hay là đã phát hiện ra vết tích của bảo vật, muốn giấu mình để hòng độc chiếm?
-Có lẽ ta không cản được cậu, song ta có thể đưa ra một vài hành động sau khi cậu xuống đó! – Chu Chân Mệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-lo-ban/1925487/quyen-5-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.