Chiếc sọt trúc chở theo ba người Lỗ Thiên Liễu, Quan Ngũ Lang, Du Hữu Thích trượt thẳng xuống con dốc cỏ, càng trượt càng nhanh, đã nghe tiếng gió vùn vụt bên tai, tựa như đang bay lượn giữa trời. Trượt xuống theo một độ dốc lớn như vậy, quả thực vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ suất một chút là có thể lật nhào. May mà chiếc sọt do Chúc Tiết Cao đan có độ rộng hẹp thích hợp, đáy rộng mép nặng, lại thêm Du Hữu Thích là một cao thủ chèo thuyền, nên vẫn có thể giữ được cân bằng.Đoạn dốc cỏ mà họ đang trượt xuống có lẽ là một đoạn của dốc cỏ trăm dặm, vì vậy khi chiếc sọt còn chưa trượt xuống đến chân dốc, Du Hữu Thích đã phát hiện ra phía bên trái có một con dốc cỏ khác nối liền, bèn điều chỉnh lại hướng trượt của chiếc sọt, tiếp tục tăng tốc lao xuống. Nhưng sau đó, hướng trượt của chiếc sọt không còn khống chế nổi nữa, mỗi khi đến chỗ ngoặt, đều là do chiếc sọt tự rẽ theo.
Do cảm giác mất trọng lượng khi trượt xuống với tốc độ quá nhanh, nên trái tim của Lỗ Thiên Liễu luôn thót cứng lại; cũng vì khiếp sợ trước muôn mối nguy hiểm chưa biết rõ, lại càng vì đau đớn trước cái chết của cha. Cô nhắm nghiền hai con mắt đã nhạt nhoà, hai bàn tay bám cứng lấy mép sọt, khiến dằm nhọn cật sắc cứa rách da tay, máu chảy đầm đìa. Máu này vì cha mà chảy, món nợ này nhất định phải trả bằng máu của họ Chu.
Chiếc sọt tre trượt với tốc độ cao trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-lo-ban/1925476/quyen-5-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.