Từ khe nứt trên rương, một luồng khí ma quái ám muội phả ra ngùn ngụt. Lỗ Nhất Khí kêu thầm trong dạ, cuống cuồng chạy lại phía Bộ Bán Thốn và lão Xoa, vừa chạy vừa hét lên lạc cả giọng:-Buông ra! Buông ngay ra!
Song đã muộn mất rồi. Chiếc rương đã vỡ toác. Lão Xoa và Bộ Bán Thốn ngã bật ngửa về phía sau.
Bộ Bán Thốn không hổ danh là “bộ bán thốn”, chỉ khẽ thu chân, hai bàn chân một trượt một chống trên sàn thuyền, sau năm, sáu bước đã thu bụng vặn lưng, đứng vững vàng trở lại.
Lão Xoa chới với, khua tít hai tay, mong túm được thứ gì đó để bám víu, vô tình đập cả cánh tay vào đầu Lỗ Nhất Khí đang chạy tới. Xong lão cũng nhờ vào lực đạo của cú va đập này mà giữ được thăng bằng.
Sợi chão kéo theo túi thu tám lỗ kêu “phựt” một tiếng bắn trở lại thuyền, lão Xoa vừa kịp trụ vững, lập tức cuốn chão thu dây. Lão ta vừa cuộn liên tiếp, vừa nhảy vọt đến bên mạn thuyền, thò đầu xuống biển quan sát.
Từ trong chiếc rương vỡ toác văng ra mấy chiếc bình sứ, nhảy nhót mấy hồi trên ngọn sóng ngầu bọt rồi lần lượt chìm xuống. Lão Xoa vung tay quăng vụt túi thu tám lỗ đi, vớt được một cái bình sứ. Lão vận lực giật thẳng lên trên, khiến túi thu bay bổng lên khỏi mặt sóng, sau đó tiếp tục vận lực giật ngang trở lại, chiếc bình sứ đã rơi thẳng vào trong lòng lão. Cả quá trình diễn ra chớp nhoáng và chính xác đến kinh ngạc, một mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-lo-ban/1925412/quyen-4-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.