– Không phải, không tinh xảo bằng điên phốc đạo, đây gọi là bôn hồng đạo*. Điên phốc đạo có thể bố trí ở tất cả mọi nơi, còn bôn hồng dạo nhất thiết phải đặt ở sườn dốc mới phát huy được tác dụng. Song khảm diện ở đây không chỉ dựa vào hình mà còn dựa vào vật, đối thủ đã đầm tuyết thật cứng làm nút lẫy bốn bước, sau đó phủ tuyết xốp lên trên để che giấu nút lẫy phía dưới, dù có là khảm tử gia cũng khó mà phát hiện!
* Có nghĩa là con đường lũ đổ. (Nd)
– Thuỷ Băng Hoa đến giờ mới có cơ hội lên tiếng.
– Ồ! Hành lang yến quy cũng có cùng nguyên lý này! – Lão mù bỗng như bừng tỉnh – Bôn hồng đạo chắc chắn là đối thủ vừa mới bày ra, chứ không phải là khảm diện bảo vệ bảo cấu! – Phát hiện của lão thật thừa thãi. Khảm diện dùng tuyết làm nút lẫy, làm sao có thể là khảm diện nghìn năm bảo vệ bảo bối của Lỗ gia?
– Chị phát hiện ra nhờ cục cứng dưới đế giày? – Lỗ Nhất Khí tiếp lời, giọng điệu hết sức lạ lùng, không biết là đang hỏi hay đang phán đoán.
Thuỷ Băng Hoa sững người một chốc, hai bên má thoáng ửng đỏ, khẽ hỏi:
– Ô, cậu biết cả rồi ư?
– Không, tôi không biết! Tôi không biết rốt cục chị là thần thánh phương nào? – Câu nói điềm tĩnh của Lỗ Nhất Khí khiến khuôn mặt Thuỷ Băng Hoa càng đỏ bừng lên, bối rối đến mức quên bẵng mất cần phải tiếp lời cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-lo-ban/1925355/quyen-3-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.