Bộ pháp của Lỗ Ântinh nhanh mạnh mẽ, hệt như con báo trong rừng sâu, một con báo đã bịthương sau một trận đấu kinh tâm động phách.
Khoảng cách từ aonước đến hành lang không hề xa, chỉ khoảng ba bốn chục bước chân. Nhưngchính trên quảng đường ngắn ngủi này, một cao thủ lão luyện như Lỗ Ân đã bị lạc lối. Ông nhìn thấy đoạn hành lang, nhưng đi mãi không tới. Ôngnhìn thấy căn lầu nhỏ ngay trước mắt, nhưng không thể lại gần. Vì tầmmắt ông luôn bị chắn ngang bởi các khóm hoa, lùm cây, tường gai. Nhữngchướng ngại vật này kỳ thực không hề đáng ngại, bởi vì xét về độ cao hay chiều rộng, Lỗ Ân đều có thể nhảy vọt qua. Nhưng ở một nơi đầy cạm bẫynhư thế này, không thể hành sự hồ đồ. Cho dù phía trước chỉ có hai chậuhoa chắn đường, cũng chỉ được đi vòng mà không được nhảy qua. Nơi khôngcó đường tức là đường chết, đây chính là nguyên tắc căn bản trong khảmdiện.
Vòng vèo qua lại đến mấy lượt, Lỗ Ân cảm thấy đã đi cả mười mấy dặm đường, vậy mà hành lang và căn lầu nhỏ vẫn ở nguyên chỗ cũ,không hề gần lại chút nào. Dường như cỏ cây hoa đá bố trí trong khu vườn đang không ngừng biến hóa và di chuyển. Vì vậy, mặc dù chỉ có vài thứít ỏi, nhưng Lỗ Ân cảm thấy vô cùng rối loạn.
Đối phương có mộtkhảm diện tuyệt diệu tên gọi là con đường Tấc gang ngàn dặm, khá tươngtự với đường vòng Rồng vờn đá tảng của nhà họ Lỗ, đều sử dụng Bắc Đẩuthất tinh nối liền sao Nhị Đảm(*) ở đầu đuôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-lo-ban/1925292/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.