Năm xưa ra khỏi nhàđã gian nan đến vậy, giờ đây quay trở về càng khó khăn gấp bội phần LỗThịnh Hiếu đưa tay gạt mồ hôi, thở dài một tiếng Giờ đây, điều ông hốihận nhất chính là đã kéo Lỗ Nhất Khí vào con đường chết Ông không hềtiếc nuối mạng sống của mình, chỉ thương cho đứa cháu duy nhất vừa mớichớm bước vào độ tuổi thanh xuân, đã sắp phải tan chảy trong biển nướcđỏ máu đang sôi trào trước mắt.
Giờ đây, ông còn có thể làm đượcgì? Ông đã hoàn toàn bất lực! Có lẽ ông chỉ còn biết cầu mong, cầu mongmột kỳ tích tiếp tục xuất hiện Ông nhìn chằm chằm vào phần đuôi cá củaMắt cá dương, tấm gương đồng tại chỗ đó cũng đang chảy xuống, song không hề xuất hiện một chỗ khuyết để thoát thân như năm trước, khảm diệnkhông hề bị phá.
Ông biết, nếu mọi thứ tiếp tục nóng chảy, lỗhổng sớm muộn cũng sẽ xuất hiện Song chắc chắn họ sẽ không thể đợi đượctới lúc đó Cho dù có đợi được, thì khi đó, hỗn hợp nước đỏ và đồng nóngchảy cũng sẽ bao trùm phần đuôi cá, không thể vượt qua - Nếu bây giờ chỗ đó bị phá vỡ thì tốt biết mấy! – Lỗ Thịnh Hiếu lầm bầm như tự nhủ vớimình.
Lỗ Nhất Khí cởi phăng tấm áo bông đã bị thủng một mảng lớn, phần vì cậu cảm thấy nóng bức không chịu nổi, phần nữa là muốn lótxuống dưới lưng Quỷ Nhãn Tam, để tránh cho hắn khỏi bị nướng chín Nghebác nói vậy, cậu bèn nhìn theo hướng mắt của ông, chỗ đó là phần đuôicủa cá dương Cậu lại nhìn xuống dòng nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-lo-ban/1925262/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.