Lúc anh về đến Sở Công an, mọi người đã về hết cả. Phòng làm việc trống không, im lặng đến lạ kỳ. Diệp Tiêu thấy khát, anh uống một cốc nước rồi ngồi vào bàn vi tính. Anh mở hồ sơ vụ án mạng của Giang Hà trong máy. Trên góc trái màn hình hiện lên tấm ảnh của Giang Hà. Nhìn khuôn mặt của Giang Hà, anh bỗng nhiên cảm thấy hình như khuôn mặt ấy sắp thò ra khỏi màn hình.
Diệp Tiêu nhắm mắt lại. Anh nhớ đến khung cảnh lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của Giang Hà. Đó là lúc vụ án mạng đầu tiên được chuyển từ Trung tâm tin tức đến phòng Trinh sát hình sự này. Hôm đó trời rất đẹp, ánh nắng chan hoà, còn trong cái hành lang dài ấy, lại đặc biệt tối và lạnh. Anh nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng giải phẫu tử thi và nhìn thấy một nam thanh niên còn trẻ nằm trên bàn phẫu thuật. Cán bộ pháp y đang bắt đầu những đường mổ đầu tiên. Diệp Tiêu không dám làm kinh động người khác, lặng lẽ đi đến cạnh bàn giải phẫu, lúc ấy anh mới nhìn rõ khuôn mặt của Giang Hà.
Diệp Tiêu nhớ mãi cái khoảnh khắc ấy. Người thanh niên mà anh nhìn thấy trên bàn giải phẫu đó, chính là anh. Khi anh phát hiện mình đang trần truồng nằm trên bàn phẫu thuật, thân thể bị rạch một đường thẳng băng, lục phủ ngũ tạng của mình đều hiện ra trước mắt. Cái cảm giác ấy chưa ai từng trải qua - nhìn thấy xác mình bị mổ xẻ. Trong khoảnh khắc đó, toàn thân Diệp Tiêu lạnh toát, giống hệt như người chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-lau-lan/3955126/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.