May mà rất nhanh sau đó Đường Khả đã chạy tới bệnh viện, tôi giống như tìm được cứu tinh, nói với cậu ấy: "Tôi khẳng định là bệnh viện này đã đem giấu cô gái đó đi rồi, cậu nhất định phải tìm cho ra cô ấy, cô ấy rất có khả năng là nhân vật quan trọng trong vụ án của Đàm Tiểu Vĩ."
Đường Khả gật đầu, gọi hai vị bác sĩ và y tá kia sang một bên hỏi chuyện, bác sĩ đưa cho cậu ấy xem một số tài liệu, sau đó lại dẫn Đường Khả đến nơi khác.
Không lâu sau, Đường Khả và bác sĩ đó quay lại, "Sao rồi?" Tôi vội truy hỏi.
Đường Khả trợn mắt nhìn tôi bực dọc, sau đó kéo tôi sang một bên, thấp giọng nói: "Giản Chân, rốt cuộc cậu muốn làm cái quỷ gì vậy? Cậu có biết báo án giả phải chịu trách nhiệm gì không, may mà cậu tìm tôi...."
Tôi giống như bị người ta dùng roi da quất một phát vậy, đau đến không diễn tả nổi: "Lẽ nào cậu cũng không tin tôi sao?"
"Nếu tôi không tin cậu thì tôi đã không đến đây rồi!" Đường Khả có chút tức giận, "Nhưng cảnh sát bọn tôi làm việc phải nói đến chứng cứ, vừa nãy tôi đã xem qua tất cả ghi chép điều trị, không hề có bệnh nhân nào như cậu nói. Tôi cũng hỏi hết y tá, bác sĩ trong giờ trực, không có ai từng gặp cô gái mà cậu đã nhắc đến, lẽ nào tất cả bọn họ đều liên kết với nhau để gạt người khác sao? Cậu nói cậu cứu một cô gái, vậy chứng cứ đâu?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-khoa-hon/2955491/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.