"Cậu tỉnh rồi, đầu đỡ đau chút nào chưa?"
Lúc tôi mở mắt ra lần nữa, đã nhìn thấy một bác sĩ nam và một y tá nữ đang đứng trước giường bệnh của mình. Y tá đó vai rộng eo tròn, trông giống như Tôn Nhị nương vậy, tôi nhìn thế nào cũng thấy cô ta nên đi mở tiệm ăn, làm y tá không phải khiến người khác cảm thấy buồn nôn ư? Bác sĩ nam khẽ mỉm cười, rất dịu dàng và hiền lành, nhưng tôi lại không thích ánh mắt quan tâm của anh ta, bởi vì nó sẽ khiến bạn cảm thấy bản thân như là một con chuột trên bàn thí nghiệm của anh ta vậy.
(*Tôn Nhị Nương là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy hử. Bà có tên hiệu là Mẫu Dạ Xoa. Ở Lương Sơn Bạc, Tôn Nhị Nương là đầu lĩnh thứ 103, được sao Địa Tráng Tinh chiếu mệnh)
"Đây là đâu? Các người muốn làm gì?" Tôi thẳng thừng hỏi.
"Cậu không nhớ đây là nơi nào ư?" Bác sĩ có chút kinh ngạc hỏi.
"Nhớ?" Tôi bị anh ta làm cho mơ hồ, trước giờ tôi chưa từng đến đây, sao lại có chuyện nhớ hay không nhớ chứ?
"Vậy ký ức gần đây nhất của cậu là gì?" Bác sĩ nhẫn nại hỏi.
"Là ý gì?" Tôi sắp mất hết kiên nhẫn rồi, tôi lại không phải bị chứng mất trí nhớ, sao cứ hỏi mãi về vấn đề trí nhớ của tôi vậy?
"Tôi muốn giúp cậu, đem trói cậu lại là vì để ngăn cậu tự làm hại chính mình." Bác sĩ không hề bị sự tức giận của tôi ảnh hưởng chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-khoa-hon/2955487/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.