Khánh Đan tay đầy máu chạy theo chiếc băng ca, vừa chạy vừa khóc. Y tá ngăn cô lại ở cửa phòng cấp cứu. Cô ôm đầu, chỉ biết khóc mà thôi. Cô không cố ý xô ngã Minh Trang, cô không muốn hại đứa bé trong bụng của cô ấy. Cô vô cùng hối hận vì bản thân đã không kiềm chế được cảm xúc mà ra tay đánh người. Cả người Minh Trang toàn là m.áu, hình ảnh đó ám ảnh trái tim cô. Khánh Đan ôm đầu, gào khóc trong thất vọng và sợ hãi. Cô thất vọng chính mình, sợ hãi chính mình.
Một lúc sau, cả Huy Vũ lẫn Bát Vĩ cùng chạy đến. Nhìn thấy cô tàn tạ xơ xác đứng khóc bên cửa phòng cấp cứu với bàn tay và váy áo dính m.áu thì cả hai người đàn ông đều có dự cảm chẳng lành. Huy Vũ sấn tới nắm vào bả vai cô thật chặt mà lay:
- Chuyện là thế nào hả? Nói đi! Tại sao cô lại gặp Minh Trang?
Khánh Đan mơ hồ nhìn Huy Vũ, cô vẫn không thể ngừng khóc:
- Tôi xin lỗi! Là tại tôi, là tôi đã đánh cô ấy. Tôi xin lỗi!
Huy Vũ sốt ruột đến phát điên. Anh bấu chặt vào hai cánh tay Khánh Đan, mặt cho cô nhăn nhó vì đau đớn. Anh nghiến răng, dí sát mặt vào gương mặt tiều tụy của cô mà gằn:
- Nếu vợ tôi có mệnh hệ gì, nếu con tôi có mệnh hệ gì thì tôi sẽ không tha cho cô đâu.
Huy Vũ mạnh tay xô Khánh Đan ra, nhưng may sao đã có Bát Vĩ đưa tay đỡ lấy. Huy Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471375/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.