Đúng là kẻ ghét mình thì luôn có cách khiến mình tổn thương. Khánh Đan lúc này đã không giấu được sự xấu hổ và tức giận. Những lời Diệu My nói không sai một từ về hoàn cảnh của cô, có muốn chối cãi cô cũng chẳng biết phải xử lý ra sao. Thấy cô im lặng, mặt đỏ ửng lên, tay cầm tách trà hơi run rồi lại vội vàng đặt xuống khiến mấy phu nhân ở phe đối đầu cảm thấy rất hả dạ.
Bà Diễm Châu nãy giờ vẫn làm chủ tọa, sự yên tĩnh của bà như một nữ hoàng đang lặng lẽ theo dõi những quân thần của mình xử trí tình huống vậy. Thấy Khánh Đan lâm vào thế bí, bà đặt ly trà trên tay xuống, định mở lời thì đã có tiếng nói trong trẻo, mạnh mẽ của một người phụ nữ khác từ xa vang đến:
- Ai bảo con dâu tôi chỉ biết dạo quanh biệt phủ chứ.
Là giọng của bà Ánh Tuyết, Khánh Đan sửng sốt nhìn về phía cổng. Bà Ánh Tuyết xuất hiện cùng trợ lý, bà vẫn phong thái của một nữ doanh nhân quyền lực trong bộ vest đen, tóc búi gọn gàng, trang sức bằng bạch kim từ đầu tới chân vừa thanh lịch vừa sang trọng.
Nhìn thấy bạn hữu đích thân tới, mắt bà Diễm Châu sáng rực rỡ, môi cười thật tươi:
- Kìa rồng hôm nay lại đến nhà tôm. Thế này thì Phạm gia chúng tôi phải mở tiệc lớn rồi.
Bà Diễm Châu định đứng lên đón bà Ánh Tuyết thì đã bị bàn tay bà Ánh Tuyết nhẹ nhàng ấn xuống:
- Không cần phải quá câu nệ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471343/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.