Phòng ngủ của đôi uyên ương vẫn chìm trong im lặng không khác gì đêm trước. Bỗng dưng ở trong bóng tối, Khánh Đan bất ngờ cất lời:
- Anh Vũ, tôi xin lỗi vì chuyện sáng nay.
Huy Vũ hơi giật mình. Mặc dù anh có bực mình vì chuyện đó thật, nhưng việc cô xin lỗi anh thì lại không hợp lý cho lắm. Chưa để anh phải hỏi thì cô đã nói tiếp:
- Chắc Minh Trang đã tức giận lắm khi biết tôi là vợ của anh.
Huy Vũ lấy hơi hai, ba lần rồi mới đáp:
- Minh Trang rất hiểu chuyện, cô ấy chỉ buồn vì tôi đã dối gạt cô ấy thôi.
- Vậy… anh không vì chuyện sáng nay mà tức giận với tôi chứ?
Huy Vũ lại im lặng một lúc:
- Cô có việc gì muốn nói mà cứ rào trước đón sau?
Trong bóng tối, Khánh Đan chớp chớp mắt nhìn trần nhà, hai tay giấu trong chăn đang tự bấu lấy nhau. Cô đáp:
- Nếu anh không để bụng… vậy thì mấy ngày về Bảo Sơn có thể nào đừng để ba mẹ biết được chuyện chúng ta không hạnh phúc không?
Câu nói của cô làm Huy Vũ hơi bất ngờ, anh quay sang nhìn cô, trong bóng tối chỉ có thể lờ mờ thấy một khối xám trắng mờ nhạt ở phía xa góc tường. Lòng anh chợt phủ một lớp giá băng. Khánh Đan mím môi cố gắng thu lại sự rung động trong lòng mình rồi mới dám nói tiếp:
- Tôi không muốn để gia đình lo lắng. Sau chuyến đi này, tôi hứa sẽ hạn chế trở về, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471329/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.