Mọi người lâu lắm mới đoàn tụ, còn tưởng hôm nay là tết Nguyên Đán, vì cả nhà rộn rã nói cười. Khánh Đan vừa tắm rửa xong. Cô mặc chiếc váy màu trắng ngà, tay bồng, cổ bèo, được mẹ cẩn thận chuẩn bị khiến cho Khánh xuất hiện như một cô công chúa nhỏ. Từ trên lầu bước xuống, nghe thấy tiếng nói cười rộn rã của gia đình khiến cô còn tưởng mình đang ở trong mơ. Khi cô đang thẫn thờ bám lấy tay vịn ở giữa cầu thang thì có tiếng của cô hầu gái:
- Cô út! Tôi đang định lên phòng mời cô xuống. Cô mau xuống nhà dùng bữa đi, mọi người đang chờ cô đấy ạ.
Ở biệt thự Lê Sâm không có nhiều hầu gái, chỉ có ba cô gái tuổi hai mươi lăm đến ba mươi và một quản gia bốn mươi lăm tuổi. Cô hầu gái trước mặt Khánh Đan trông còn rất trẻ chắc bằng tuổi Khánh Đan là nhiều. Ngày còn bé, ngoài không thân với anh chị em, Khánh Đan còn gặp khó gặp khó khăn khi nói chuyện với người làm. Thường những cô hầu gái cũng không để ý chăm chút đến Khánh Đan nhiều, thậm chí là còn lơ luôn những yêu cầu của cô. Đối với họ, phục vụ ba anh chị của Khánh Đan mới là quan trọng, còn Khánh Đan chẳng khác nào là con rơi, là người vô hình trong nhà nên dù có làm cô phật ý cũng chẳng sao.
Ngược lại với những ấn tượng không tốt về những cô hầu gái, người con gái trước mặt Khánh Đan nhìn cô với ánh mắt dịu dàng và ấm áp. Khánh Đan ngập ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471298/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.