Căn phòng nhỏ đã tắt hết đèn, chỉ còn chút ánh sáng hắt vào từ bên ngoài ô cửa sổ để mở cho không khí trong lành bên ngoài có thể tràn vào. Khánh Đan cố gắng trở mình thật khẽ để bạn cùng phòng không bị thức giấc. Mà có lẽ cô ấy cũng không thể thức giấc nổi giờ này đâu. Bữa tiệc chia tay đời sinh viên kéo dài từ một giờ chiều đến mười giờ đêm khiến cho cô bạn thân của cô toàn thân mùi cồn. Cô ấy say đến mức, ôm lấy cổ cô hôn lấy hôn để khi cô cố gắng kéo lê cái thân xác cao mét tám, nặng trình trịch đi về phòng.
Khánh Đan cũng có uống một chút nhưng không say, bởi thế nên giờ này cô vẫn còn thao thức. Mà cũng chính vì không say nên tâm trạng dở dở ương ương của cô mới cứ mãi vấn vương hình bóng của một người xa lạ.
Bảy năm sống xa gia đình, cô cũng quen với việc làm mọi thứ một mình. Tuy nhiên mỗi dịp lễ tết chỉ có một mình hoặc ở bên cạnh đám bạn thân vẫn khiến cho cô thấy chạnh lòng. Thế mà trong giây phút cô thèm khát có được cảm giác của tình thân, của sự chia sẻ và đùm bọc thì người đó đã xuất hiện.
Anh ấy vẫn thế, vẫn lấp lánh như ngày đầu cô gặp. Vẫn là kẻ chỉ dùng ánh mắt nhìn cũng có thể khiến cho cô thấy bản thân lộ hết khuyết điểm. Cô có thể phùng mang trợn mắt, tỏ ra mạnh mẽ và gai góc với thế gian, nhưng đứng trước anh, cô chỉ là cô, một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-gia-toc/3471294/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.