Nghe tiếng cửa được đóng lại, Ngọc liền cúi xuống hôn Thương một nụ hôn thật dài. Nụ hôn có cả nước mắt của sự tủi hờn và hạnh phúc.
Thương nằm hưởng thụ nụ hôn của Ngọc, khi cô ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, cô bỗng cảm thấy cuộc đời thật ngắn ngủi sao không để giận hờn biến thành tình yêu cơ chứ. Ông trời đã trêu ngươi số phận, để cô và Ngọc bị đánh tráo với nhau. Nhưng lại cho họ tình yêu, nó vượt qua mọi sự hơn thua tính toán.
Ngọc nhìn Thương, thỏ thẻ.
- Ba nói là nếu Thương tỉnh lại sẽ cho chúng mình làm đám cưới.
Thương tròn mắt nhìn Ngọc lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
- Ba biết chuyện chúng mình yêu nhau sao.
- Ừ, nghe dì Phương nói, tại dì ấy nói với mẹ để thăm dò ý mẹ xem sao. Ai ngờ nghe xong mẹ bảo vậy cũng tốt, cho hai đứa cưới nhau, thì cả hai sẽ ở bên mẹ không phải chia cắt. Mà điều này nói ra chắc chắn ba sẽ phản đối đến cùng. Hơn nữa có khi còn làm khó dì cháu Thương nên mẹ quyết định nói ra bí mật bà cất giữ bấy lâu nay. Ba biết chuyện đã rất giận mẹ, cũng định ngăn cản nhưng khi Thương bị tai nạn tự dưng ba nói sẽ cho chúng mình cưới nhau.
Thương nghe Ngọc nói thì cầm tay Ngọc cười hạnh phúc.
Sau cơn mưa trời lại sáng. Hôm nay là một ngày thật đẹp. Cả nhà bốn người ngồi ăn cơm vui vẻ mừng ngày Thương hoàn toàn khoẻ mạnh và ra viện.
Hải nghe ngóng được việc Thương và Ngọc đã được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-duoi-anh-trang/468692/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.