Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48
Chương sau
Thường thì trong cái khó sẽ lộ ra cái khôn, khi con người ta bị đẩy vào bước đường cùng, họ sẽ trở nên tỉnh táo và khôn ngoan hơn. Một cô gái được bao bọc, tưởng chừng như rất mong manh và yếu ớt. Khi gặp chuyện, cô bỗng trở nên trưởng thành hơn rất nhiều. Tuấn là một kẻ tham lam , thâm độc và khôn vặt. Nhưng hắn đâu ngờ được cái khôn vặt của hắn khi gặp phải một người phụ nữ khôn ngoan kia lại khiến hắn tự tay hất đổ đi những thứ hắn dùng mọi thủ đoạn để có được. Thương đã nghĩ rằng, khi hắn có được thứ hắn muốn, hắn sẽ cứu các anh của cô. Nhưng hắn có một lại muốn có hai. Món ăn ngon hắn thưởng thức xong rồi lại muốn dùng món ăn đó hiến dâng lên các vị sếp lớn nhằm kiếm lợi nhuận. Hắn muốn dùng các anh của cô, mẹ của cô để uy hϊếp cô thành công cụ tìиᏂ ɖu͙©, để thoả mãn ham muốn của hắn, giúp hắn tạo lập mối quan hệ vững chắc. Núi cao có núi cao hơn. Thương nhìn ra sự đểu cáng của hắn. Cô bắt đầu học cách chiều chuộng các ông sếp mà hắn bắt cô phải chiều chuộng. Đàn ông mà, dăm ba chén rượu, một ít vị ngọt trong lời nói. Cô dễ dàng khai thác được những kẻ đã động tay vào chuyện của gia đình cô. Không ngoài dự đoán. Tuấn đã có mặt trong số đó. Nhờ vốn tự có của mình mà các anh của cô đã được ra tù. Nhưng sự nghiệp của gia đình không còn. Các anh cũng biết được, em gái mình đã phải dùng thứ quý giá nhất của người con gái để đổi lấy sự tự do cho họ. Họ trách bản thân mình vô dụng. Họ suy sụp. Còn cô, cô chính là động lực để cứu họ ra khỏi vũng lầy. - Các anh có biết không, khi tai hoạ ập đến, chúng ta không thể tránh được. Ba mẹ và các anh là những người quan trọng nhất trong cuộc đời của em. Điều mà em sợ nhất là bất lực đứng nhìn người thân yêu của mình gặp nạn mà bản thân vô dụng không giúp gì được. Giờ em đã có thể giúp được, thì dù bằng cách nào đi chăng nữa. Mọi người đều bình an là tốt rồi. Em đã tìm ra được những kẻ hại gia đình chúng ta. Có ơn phải trả, có nợ phải đòi. Chả dễ gì mà quen được các sếp lớn. Các anh cứ đưa mẹ về quê sống và làm những công việc bình thường để bọn chúng khỏi nghi ngờ. Chúng ta sẽ liên lạc bí mật, lần lượt em sẽ bắt bọn chúng phải trả cho chúng ta gấp trăm ngàn lần những gì bọn chúng gây ra. Nhìn đứa em vô tư non nớt của mình đã vì biến cố mà trở thành người phụ nữ phải lăn xả với xã hội như vậy, nhìn người mẹ đoan trang quý phái ngày nào nay nhớ nhớ quên quên, không thể tự chăm sóc bản thân. Người cha đã khuất nay đã phải chôn vùi thân xác dưới đất lạnh lẽo cô đơn. Mọi sự tức giận, hận thù trỗi dậy. Họ đồng ý nghe theo đứa em gái, âm thầm trả thù những tên cặn bã kia. Đầu tiên là tên Tuấn bị đẩy vào tù. Cô gặp hắn trong bộ dạng hom hem, đầu tóc bết bát với bộ đồng phục tù nhân. - Cô giỏi lắm. - Không phải tôi giỏi mà là anh quá ngu. - Hay cho cái con đĩ miệng mồm ráo hoảnh. - Anh chính là người nhào nặn lên con đĩ đấy. - Cô lên kế hoạch từ khi nào. - Sau lần đầu tiên anh bắt tôi chơi tay ba với hai sếp. Anh quá tham lam, nếu anh chiếm lấy tôi rồi giữ đúng lời hứa đưa các anh tôi ra thì tôi sẽ mặc kệ số phận, làm bồ nhí của anh. Nhưng anh lại muốn tôi tiếp khách cho anh mà không chịu cứu các anh tôi, biến tôi thành một con đĩ cao cấp, tôi đành phải nhờ đến các sếp giúp mình. Sự đểu cáng của anh giúp tôi trưởng thành hơn, có thể nhìn thấu kẻ xấu người tốt. - Hay lắm. Giờ cô thoả mãn rồi, mục đích đã đạt được. - Chưa đâu, tôi sẽ đòi lại tất cả những gì các người đã lấy của gia đình tôi. Đợi đấy. - Cô sẽ không bao giờ lấy lại được trinh tiết, được danh dự và tự trọng đâu. Vì cô là đĩ. Một ngày làm đĩ, cả đời làm đĩ. Thương nhếch mép cười nụ cười chế giễu cuộc đời rồi ung dung ngẩng cao đầu ra khỏi khu nhà giam. Đĩ thì sao chứ, nhờ cái công việc này mà gia đình cô không phải chia năm xẻ bảy.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48
Chương sau