Chiếntranhvôcùngkhốcliệt,cóđôilúcNgọcngồithẫnthờvìnhớnhà,giađìnhnàngcótớibảyanhchịem.Mẹrấtthươngnàngnhưngbố thì có phần không quan tâm tới con gái lắm. Ông vẫn theo tư tưởng trọng nam khinh nữ, nên ở cùng cũng có lúc tủi thân. Miếng ngon vải đẹp thì để cho anh, cho em trai, con gái thì phải làm lụng vất vả, các chị của nàng đến tuổi là bố nàng gả đi. Bố bảo con gái như quả bom nổ chậm trong nhà, không gả đi sớm rồi lại quá lứa lỡ thì.
Các chị chả được chọn lựa hay yêu đương gì cả, đối tượng nào có sính lễ cao một xíu là bố gả đi. Nhìn tấm gương các chị như vậy, nàng thật không muốn số phận của mình cũng bị sắp đặt giống như họ. Nàng muốn thoát ly khỏi gia đình nhưng lại sợ hãi. Chỉ khi nàng thấy Thương gần vụt khỏi tầm tay, nàng mới lo sợ, mới quyết tâm bỏ đi theo cô.
Ở quân đội, mọi người yêu thương nhau như ruột thịt, lại có Thương ở bên cạnhđộngviên,nênnàngcũngvơibớtđinỗinhớmẹ.Buổitối,sinhhoạtđội,tậpthể cùng hát vang câu ca.
" Vì Tổ Quốc đứng lên, vì nhân dân quên mình, vì nhân dân ta đứng lên, anh em ơi hãy cùng đấu tranh giữ lấy nước nhà"
Những câu hát hào hùng, khiến cho lòng yêu nước trào dâng trong lòng họ. Chuẩn bị tinh thần cho trận chiến khốc liệt ngày mai.
Trận chiến đầy bom đạn, lửa cháy hừng hực trên chiến trường đẫm máu của đồng đội. Biết bao nhiêu người hy sinh, các nữ du kích thì cùng nhau đưa những đồng đội bị thương về khu ẩn nấp. Sau đó, Ngọc và Thương quay lại chiến trường để nhặt súng.
Trên con đường vận chuyển về, hai người gặp mưa. Họ vội vàng đưa súng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-duoi-anh-trang/269956/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.