Thiên thiên nằm mơ, nàng mơ chính mình ở hiện đại đang dịch tấm phù điêu. Rồi lời nguyền cứ vang trong đầu nàng
" sau giấc ngủ ngàn năm ta và ngươi sẽ gặp lại khi dòng sông nile ngược dòng.
Ta sẽ khiến ngươi yêu ta. Nếu không có ngươi. Ta cần gì tồn tại. "
Lời nguyền làm Thiên thiên cảm thấy đau đớn, nàng như ngạt thở.
Nàng thấy Menfuisu ôm Carol, hắn ôn nhu cười với Carol nhưng khi thấy nàng, hắn tỏ vẻ chán ghét, ghê tởm.
Trái tim nàng như bị bóp chặt. Nàng bật khóc, khó khăn kêu lên " đừng rời bỏ ta... ".
Nàng mở mắt, khuôn mặt nàng lành lạnh, nàng khóc sao?
Bây giờ Thiên thiên mới để ý nàng đang trong một lồng ngực rắn chắc. Ai cập này đến bây giờ dám ôm nàng như vậy chỉ có Menfuisu mà thôi. Nàng yên lặng để hắn ôm, run run rơi nước mắt.
Menfuisu nhìn đỉnh đầu nàng, ôm chặt nàng trong lòng. Lúc sáng hắn dậy sớm muốn gọi Asisu tỷ nhìn bình minh. Nhưng khi thấy Asisu tỷ cuộn tròn trên giường có vẻ sợ hãi, Asisu tỷ gặp ác mộng?. Lông mày nàng co lại. Miệng không ngừng nói " đừng bỏ ta... đừng rời bỏ ta ". Nước mắt cứ thế rơi. Hắn sợ hãi, đây là lần đầu hắn thấy Asisu tỷ khóc, hắn ôm nàng vào lòng, nàng mới ngừng run rẩy. Hắn cứ yên lặng ôm nàng. Cảm giác này thực lạ, được ôm nàng, bảo vệ nàng.
Mặt trời dần ló dạng, xóa đi bóng tối nơi đây.
++++++++++++++++++++++++++++
Một ngày đẹp trời,bầu trời trong xanh, cao vút, ánh chiều dịu dàng. Menfuisu đang ngắm nhìn sông nile từ cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-cua-nu-hoang/29570/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.