Sau một hồi làm quen, chúng tôi xin bác Dạ Quang một ít thời gian để chúng tôi ở trong này nói chuyện riêng với nhau. Đã lâu không gặp Dạ Quang, tôi và Di đều cảm thấy nhớ nó và chắc hẳn nó cũng cảm thấy nhớ chúng tôi. Sau vụ việc không may xảy ra với nhà xuất bản Thanh Lâm, người đã đứng ra thế mạng cho Dạ Quang, nó trở nên trầm cảm và đã xin nghỉ học ở nhà thầy Phúc. Từ đó cho đến nay, nó không liên lạc gì với tôi nữa. Cho đến khi nghe được tin thầy Phúc mất từ những người bạn ở trường, nó mới dám nhắn tin lại với Di để chia buồn và báo tin nó bị gãy chân.
- Mày thực sự cảm thấy ổn chứ? - Tôi ngồi nhìn bên chân bị bó bột kín mít của nó và hỏi.
- Tao ổn! - Nó cười. - Tao thấy đỡ hơn rất nhiều rồi. Ban đầu thì còn đau, cứ đêm đến là lại nhức lên từng hồi, nhưng hai hôm gần đây nhờ tiêm kháng sinh mà nó chỉ còn hơi nhưng nhức.
Tôi lại nhìn vào cái nạng để ở đầu giường. Có lẽ Dạ Quang đã có thể đi lại bằng nạng, hơn nữa ở đây đã có bác nó chăm sóc nên cũng đỡ hơn phần nào.
Lúc ấy, Di vô thức nắm lấy tay tôi ngay trước mặt Dạ Quang. Nó mở to mắt ngạc nhiên nhìn, rồi khi hiểu chuyện gì đã xảy ra, nó hơi cúi mặt xuống. Thấy vậy, tôi đánh mắt sang Di làm dấu cho nó buông tay và thì thầm vào tai bảo nó ra ngoài.
Khi Di đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-cua-anh-trai/3532440/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.