Việc chúng tôi đến khám phá căn nhà của người tác giả cuốn "Lời nguyền của anh trai" được giấu kín với Di. Nó thậm chí không hề biết tôi và Dạ Quang cùng "hợp tác" với nhau để đào sâu những manh mối trong vụ này, cũng chẳng biết tôi đã được Dạ Quang kể về nguyên nhân cái chết của anh trai và mẹ nó. Vậy nên những lúc tôi đến nhà, nó vẫn tỏ ra ngây ngô:
- Mấy nay cậu đi đâu mà không thấy học ở trên trường nữa vậy?
- À.. ừm.. tao.. tao.. ốm!
- Ốm? - Nó ngạc nhiên. - Người như cậu mà cũng ốm sao?
- Thì đi mưa nhiều nên ốm thôi, mày quan tâm làm gì?
Thấy tôi có vẻ không muốn trả lời, Di cũng chẳng buồn hỏi nữa. Chắc nó đã quen với việc tôi tỏ thái độ trước mấy câu hỏi nhạt thếch của nó.
Nhưng trái lại với vẻ ngoài vô tâm, bên trong của tôi vẫn cố tìm hiểu về Di và gia đình nó nhiều hơn để góp manh mối cho quá trình phá án. Nếu không phải là vì bí mật kia, có khi tôi cũng chẳng có động lực đến nhà thầy Phúc để nghe giảng về mấy bài đại số tuyến tính khô khan như bây giờ.
Còn Dạ Quang thì vốn đã xuất chúng nên dù có biết về chuyện kia hay không, nó vẫn sẽ đến học như một thú vui. Nhưng tôi đã không biết nó còn đến học vì một lý do khác nữa.
- Tao thích Di mày ạ!
- Sao?
- Tao bảo tao thích Di. Thật đấy!
Tôi không tin khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-cua-anh-trai/2737081/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.