Trần Linh và Âu Vương đã chết. Họ đã chết trong vòng tay nhau, trong một ánh sáng trắng. Họ đã chết vì lời nguyền của ác nữ.
Nhưng họ không hối tiếc. Họ không sợ hãi. Họ chỉ cảm thấy một niềm an bình trong lòng.
Họ đã quyết định chấp nhận cái chết để được tái sinh ở kiếp sau. Họ đã quyết định phá hủy viên đá quý để giải thoát cho bản thân và Lâm. Họ đã quyết định từ bỏ giấc mơ để đến với sự thật.
Họ tin rằng họ sẽ gặp lại nhau ở kiếp sau. Họ tin rằng họ sẽ sống một cuộc sống mới, hạnh phúc và tự do.
Và họ đã đúng.
Sau khi chết, họ đã được tái sinh ở một thế giới khác. Một thế giới không có lời nguyền của ác nữ. Một thế giới không có sự khổ đau và bất công.
Nhưng họ cũng không còn nhớ rõ về nhau. Họ chỉ còn lại một ký ức mờ nhạt về người yêu của mình trong kiếp trước. Họ không biết tên, không biết ngoại hình, không biết tính cách của người đó. Họ chỉ biết rằng họ từng yêu và được yêu bởi một người rất đặc biệt.
Họ cũng không còn nhớ rõ về Lâm, người đã hy sinh bản thân để giúp họ. Họ chỉ biết rằng họ từng có một người bạn rất tốt, rất quan tâm và rất can đảm.
Họ cũng không còn nhớ rõ về ác nữ, người đã gây ra lời nguyền cho họ. Họ chỉ biết rằng họ từng bị một kẻ thù rất ghê gớm, rất oán hận và rất độc ác.
Họ đã quên đi tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-nguyen-cua-ac-nu/2843804/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.